Trọng Sinh Thành Nhóc Cá Mặn Trong Chương Trình Thiếu Nhi

Chương 15

Gương mặt nhỏ nhắn hơi bầu bĩnh của cậu nhóc hiện ra, đôi mắt đen láy đột nhiên xuất hiện trong phòng livestream khiến tất cả mọi người đều sững sờ, gần như mạng bị lag trong một giây, sau đó bình luận bùng nổ.

[A a a a a a a a! Là Tiểu U U!!!]

[Trời ơi! U U quả thật là giống y đúc nam thần của tôi, cũng đẹp trai quá đi!]

[Biết rồi, giờ tôi sẽ báo cho Lão Lục đến bắt nhóc con lén chơi máy tính!]

[Không phải chứ, mới nghỉ hè thôi mà, ngay cả trẻ mẫu giáo cũng bắt đầu tấn công mạng rồi sao? Đúng là thảm họa của các trò chơi lớn...]

[U U, đừng nhìn, là bình luận ác ý đấy!]

Lục U Minh thực sự lười biếng không thèm nhìn, hắn mở game PUBG trên máy tính, đăng nhập tài khoản của Lão Lục, đặc biệt chọn một bộ trang phục chất nhất trong cửa hàng để mua, không chớp mắt mà tiêu vài nghìn.

[Tới rồi, tới rồi, đứa trẻ nghịch ngợm tiêu tiền bừa bãi rồi...]

[Gọi Lão Lục, nhà anh bị trộm kìa!]

[Trời ơi! Trước đây xem trên TV không phải U U rất ngoan sao? Sao thực tế lại thế này hả?]

[Không quản lý không biết giá dầu gạo, nếu con trai tôi thế này chắc chắn tôi sẽ đánh nó téc mông!]

Lục U Minh sau khi mua xong gói skin, thấy dòng bình luận của trợ lý bình luận ở góc trên bên phải của chương trình game, cố ý dùng giọng điệu trẻ con đáp lại: "Tiền con tiêu đều là do con tự kiếm ~ Ba con cho phép con tự quản lý tiền của mình, không cần phải nộp đi ~"

Một câu nói thôi đã khiến cái người bình luận kia á khẩu không lời.

[Hu hu hu, kẻ nghèo rớt mồng tơi là tôi!]

[U U giỏi quá! Nhỏ thế mà đã biết tự kiếm tiền để tự do mua skin!]

[Ghen tỵ quá, câu này tôi nói mãi rồi!]

Lục U Minh không để ý đến họ nữa, liền ghép đội với người chơi ngẫu nhiên, nhanh chóng tiến vào phòng chờ.

Những người trong đội nói chuyện loạn xạ, không có sự phối hợp, có vẻ đều là đội tạm thời, Lục U Minh điều khiển nhân vật thực hiện động tác nhảy dù trên máy bay một cách điêu luyện, tiếp đất và nhanh chóng nhặt vật phẩm.

Chỉ khi ở trong thế giới ảo, Lục U Minh mới quên đi sự thật mình đã sống lại, thân thể hiện giờ bị hạn chế trong hình hài của một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Những người xem trong phòng livestream ngạc nhiên trước phong cách chơi game chuyên nghiệp của hắn và Lục U Minh lại thích tự mình thuyết minh: "Có người đến kìa."

Các đồng đội trong đội khác khi nghe giọng của thằng nhóc con này đều sửng sốt.

Có người thậm chí cố ý trêu hắn: "Nhóc con, nhóc mấy tuổi rồi? Gọi anh trai một tiếng, anh trai sẽ cho nhóc thắng!"

Lục U Minh mỉm cười nhếch mép, mở miệng rồi cố ý dùng giọng trẻ con của mình lạnh lùng nói: "Tôi ba mươi rồi, hay là các người gọi tôi một tiếng anh trai đi ~"

Người kia bị câu nói đó vặn cổ không nói nên lời, những người khác trong đội cười ầm lên.

[Hahaha! U U, con đúng là nói dối không chớp mắt nha!]

[Ông ba Lục có biết là mình có một đứa con trai lớn như vậy không, hahaha!]

[Buồn cười quá, U U, con quên bật bộ đổi giọng rồi hả?]

Lục U Minh vốn dĩ đang cố ý như vậy, liền tiếp tục chơi trò diễn xuất nhỏ nhen, tức giận mắng: "Cười cái gì?! Tôi rất giỏi đó! Không tin thì cược một gói dải cay, nếu tôi gϊếŧ được nhiều người nhất, các người phải gọi tôi một tiếng anh trai!"

[Ối giời ơi! Cười chết tôi rồi! U U, sao cậu dễ thương vậy chứ!]

[Muốn chui vào màn hình và ôm U U hun mạnh hai cái quá haha!]

[Trời ơi, nếu gương mặt bầu bĩnh của nó không đáng yêu thế này thì tôi đã bị dọa thật rồi!]

[Đừng đùa! U U nghiêm túc đó! Tôi cược hai gói dải cay, cược bên kia thắng hahahaha!]

Không khí trong phòng livestream rất vui vẻ, Lục U Minh thích bầu không khí tự do thoải mái như vậy, ba đồng đội đều nhận kèo, cười đùa trêu ghẹo hắn, hoàn toàn không nghĩ là một vụ cá cược lớn.

Cho đến khi Lục U Minh hành động nhanh chóng khi họ chưa kịp phản ứng, có người bị kẻ thù tấn công bất ngờ, sợ hãi kêu lên: "Có người, có người!"

Lục U Minh nhanh chóng xác định vị trí bằng cách nghe tiếng súng và nhanh nhẹn lao tới: "Tới rồi đây." Giọng trẻ con nhưng rất ổn định.

"Đoàng đoàng đoàng!"

"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!!"

"Đoàng đoàng!!"

Sau loạt đấu súng kịch liệt, chưa ai kịp phản ứng thì cả đội đối phương đã bị một mình Lục U Minh tiêu diệt sạch.

Kênh trò chuyện của đồng đội yên tĩnh.

[Chết tiệt, đệt, đệt!!! U U chơi game giỏi thế sao???]

[Lầu trên, không được nói bậy trước mặt trẻ con! Báo cáo nha!]

[Nếu không mở video thì tôi không dám tin đây là một đứa trẻ mới năm sáu tuổi...]

[Hổ phụ sinh hổ tử, không phải, con hơn cha là nhà có phúc! Lão Lục chơi dở tệ, không ngờ U U giỏi thế này?]

Các đồng đội cố gắng vớt vát: "Ăn may, chắc chắn là ăn may, mấy đứa đó kém quá, chắc là robot. Đợi đó, vừa có 3 mạng, lát nữa tôi vượt qua liền."

Vài phút sau, họ bị vả mặt bốp bốp.

Lục U Minh đắc ý, lười biếng tựa vào cái ghế chơi game lớn phía sau, đối mặt với màn hình thắng trận, lông mày nhỏ nhếch lên tỏ vẻ vênh váo: "Nào nào, gọi anh trai một tiếng cho tôi nghe nào ~"