Thẩm Ninh nghe những lời khen ngợi dài dòng mệt mỏi của anh ta mà cảm thấy tê dại, thân phận quen thuộc, bối cảnh ghê gớm trâu bò này đã xác nhận rằng đây chắc chắn là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc.
Thẩm Ninh vô tình đọc cuốn truyện đó vì cậu trùng tên với một trong những nhân vật chính của truyện nên các bạn cùng lớp đã đùa giỡn đẩy cuốn sách về phía cậu. Thẩm Ninh chỉ đọc mở đầu và kết cục, cậu bỏ qua phần giữa vì câu chuyện quá lố bịch, quá tức cười, chỉ xem một số phân đoạn ngắn ngủi mà cậu đã nhìn thấy cảnh tượng vai chính tên là “Thẩm Ninh” kia bị người ta bắt nạt rất nhiều lần rồi.
Sau đó, cậu dứt khoát lật tới kết cục – á à được lắm, gần như tới khi câu chuyện đã vào hồi kết 90% thì nhân vật chính mới “nở một nụ cười chân thành” được.
Thẩm Ninh đưa hai tay gập sách lại.
Cậu đã ném cuốn sách đấy ra sau đầu rồi, chỉ không ngờ rằng một ngày nào đó cậu lại xuyên không vào trong cuốn sách này, đây rốt cuộc là trò đùa của ông trời hay là do cậu "thiếu tôn trọng" cuốn sách nên linh hồn của sách muốn trừng phạt cậu vậy?
Nếu là người bình thường thì có lẽ lúc này sẽ hoảng sợ, nhưng Thẩm Ninh từ khi sinh ra đã phải trải qua đủ thứ gian khổ, giờ không biết nên nói tính cách cậu là cứng rắn hay thờ ơ nữa, cộng thêm ở thế giới cũ cậu chỉ lẻ loi một mình, cho dù cậu không còn nữa… Thì cũng không có mấy người cảm thấy đau buồn.
Sau khi người đàn ông hống hách vênh mặt hất hàm rời đi, Thẩm Ninh mới dùng sức cắn mạnh vào lòng bàn tay rồi đi lên lầu, nhưng dù cậu có cắn thế nào cũng không tỉnh lại, xem ra đây không phải là đang nằm mơ rồi.
Có một chiếc ba lô trong một căn phòng trên tầng hai, cậu tiến đến gần, lấy ra một bản hợp đồng, những điều khoản trong hợp đồng có thể nói là làm nhục đất nước, nhìn chữ ký “Thẩm Ninh” ở cuối trang giấy mà Thẩm Ninh thở dài, cậu đặt hợp đồng xuống, bước tới nhìn chàng trai trong gương.
Khoảnh khắc cậu nhìn thấy khuôn mặt của người trong gương, Thẩm Ninh chợt thấy sởn da gà, thiếu niên trong gương trông rất giống với bản thân cậu, chỉ cần nhìn vào hình dáng là cũng có thể dễ dàng nhầm lẫn. Sắc mặt Thẩm Ninh trắng bệch vì bệnh tật quanh năm, môi cũng nhạt màu, nhưng so với màu da thì trông giống như cây mai đỏ nở rộ giữa bầu trời tuyết bạc, thậm chí có thể nói là lẳиɠ ɭơ.
Những đường nét còn lại trên khuôn mặt của cậu đều bình thường, ngoại trừ một đôi đồng tử đen như mực, đen đến mức tỏa sáng, cộng với vẻ ngoài luôn ốm yếu bệnh tật nên cho người ta có cảm giác người bạn học đại học sống cùng mình hơn một năm nay đúng là quá tốt bụng, lương thiện.
Nhưng chàng trai trong gương lại có khuôn mặt tròn trịa, đầy sức sống, thậm chí là hai má mập mạp, trông hơi trẻ con, ngũ quan thì không khác cậu lắm, đại khái là thế.
Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì nhưng Thẩm Ninh luôn cảm thấy đôi mắt của “cậu ấy” hơi ảm đạm, lông mày khẽ nhíu lại, có thể đây là một người sống hướng nội, ngại ngùng nhút nhát.
Thẩm Ninh nhìn người trong gương rồi thở dài:
"Tuy rằng tôi không biết tại sao thân thể của cậu lại bị tôi chiếm đoạt, có thể cậu không bằng lòng mà tôi thì cũng không vui, nhưng chúng ta đều đã bị trời xanh lừa gạt cả rồi, cứ như vậy đi ha."
Lúc Thẩm Ninh ngủ là buổi sáng, bây giờ đã tới buổi chiều, cậu sờ bụng:
"Quên đi, mặc kệ, chúng ta đi lấp đầy bụng trước đã."
Lúc "Thẩm Ninh" bước vào đã thay dép lê, thế nên bây giờ Thẩm Ninh vừa xuyên tới mới xỏ đôi dép bông lẹp xẹp của nguyên chủ xuống lầu. Cậu mở cửa tủ lạnh nhưng bên trong trống rỗng, thậm chí không có lấy một chai nước. Cậu nhớ người đàn ông đó trước khi rời đi đã nói là dấu vân tay của cậu chưa được nhập vào hệ thống nên một khi cậu đi ra ngoài thì không có cách nào quay về đây được, chẳng khác nào là nhốt cậu ở chỗ này.