Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 3

Hơn nữa tủ lạnh chẳng có lấy một món đồ, khả năng là sếp Tạ cao quý kia cũng không trữ đồ ăn vặt trong biệt thự đâu.

Biệt thự này nằm ở một vị trí yên tĩnh, cách xa thành phố sầm uất, trong bán kính vài km gần đó đều không có một nhà hàng nào mà cho dù có thì họ cũng không đăng kí bán trên các app giao đồ ăn.

Đây rõ ràng muốn “ra oai phủ đầu” với cậu mà.

Đúng như dự đoán, nhân vật chính bị tra tấn suốt 90% câu chuyện.

Thẩm Ninh thờ ơ đi vào phòng bếp, quả nhiên không tìm thấy một loại đồ ăn nào, ngay cả các hũ gia vị trong ngăn tủ cũng là đồ mới, chưa hề bóc tem. Thẩm Ninh mở vòi nước rửa tay, vừa định dùng khăn lau tay thì trong ngực có một cảm giác khó chịu quen thuộc đột nhiên truyền đến, như thể toàn bộ l*иg ngực đều bị cơn nghẹt thở mạnh mẽ chặn lại, cậu nỗ lực há to miệng nhưng bỗng nhiên không thể hít được tí không khí trong lành nào vào phổi.

Hơi thở bị kẹt cứng trong cổ họng, Thẩm Ninh phát ra một tiếng kêu khàn khàn, giống như không khí xuyên qua một ống tre nhỏ bé, khuôn mặt của thiếu niên trướng đến đỏ bừng, hai tay nhanh chóng tìm kiếm quờ quạng xung quanh nhưng lại không phát hiện được gì. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu tối sầm lại, Thẩm Ninh vội vàng nhìn xung quanh, ánh mắt tập trung vào một chỗ, trong lúc hốt hoảng cậu nhặt lấy bát đựng trái cây trên bàn rồi dùng sức ném lên trần nhà.

Trên trần nhà vang lên một tiếng chuông báo động dồn dập, cùng với những âm thanh sắc bén và chói tai là Thẩm Ninh cuối cùng cũng yên tâm ngã xuống đất.

...

...

Cuối hành lang, khi cửa thang máy mở ra, một người đàn ông nhanh chóng bước ra, theo sau là hai người đàn ông khác, một người trong số họ không ngừng cúi đầu xin lỗi, giải thích liên tục:

"Tôi không biết cậu Thẩm muốn làm gì, khi tôi rời đi cậu ấy vẫn còn hẳn hoi."

"Tôi đã sắp xếp hết những gì cậu Thẩm cần rồi, không biết cậu ấy còn muốn gì nữa, yêu cầu như vậy..."

Người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, quay nửa đầu lặng lẽ nhìn anh ta một cái.

“Nếu anh chỉ trả lời không biết hoặc không rõ ràng thì cho dù tôi giao việc cho anh, anh cũng không làm được đâu.”

Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, chưa kịp nói gì thì người đàn ông đằng trước đã sải bước đi tiếp. Một trợ lý khác ở bên cạnh cũng nhanh chóng bước qua anh ta, người đàn ông bị bỏ lại đành nghiến răng nghiến lợi lập tức đuổi theo.

Phòng của Thẩm Ninh ở phòng thứ hai đếm từ cuối hành lang lên, Tạ Dần mở cửa ra, nhìn thấy thiếu niên nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng.

Trông tinh thần của thiếu niên không quá tệ, chỉ là có chút uể oải, vẻ mặt cũng không tốt lắm, khi nghe thấy tiếng cửa mở, cậu không vui nhướng mi, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Dần thì đôi mắt lại sáng lên. Tạ Dần lập tức đi thẳng vào, kéo chiếc ghế tới cạnh giường rồi ngồi xuống.

Xét từ quan hệ của đôi bên thì lẽ ra hắn là khách, nhưng mọi cử động và khí chất hoàn toàn phớt lờ thế giới bên ngoài đều cho thấy hắn mới là chủ của căn phòng này, thậm chí là chủ sở hữu của toàn bộ bệnh viện. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt của thiếu niên trên giường, dường như vẫn chưa thật sự đặt cậu vào mắt, một lúc lâu mới hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Ninh lờ đờ ngáp một cái.

Tạ Dần lạnh lùng nhìn cậu, nhưng cũng không để ý đến động tác bất lịch sự đó.

“Cậu làm ầm ĩ nguyên khu chung cư, xe cảnh sát cứu thương cứu hỏa tới đây cũng phải mấy chiếc, bây giờ thì cậu nằm trong phòng bệnh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Ninh nghĩ có thể điều anh muốn nói là nếu cậu bị thương thì gọi 120, phát hiện có người tình nghi thì gọi 110, xảy ra hỏa hoạn thì gọi cứu hỏa, chứ việc gì phải cùng lúc quấy rầy cả cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa. Nhiều việc xảy ra liên tiếp như vậy, hơn nữa hiện tại cậu đang ở bệnh viện “lánh nạn”, rất khó khiến người ta không nghi ngờ rằng cậu đang cố ý thu hút ánh mắt của anh.