Vì Bạn Mà Hạnh Phúc

Chương 5: Cô Ấy Đi Đâu Rồi?

Sau khi chuyển ra sống một mình, ngoài giờ học Trường sẽ tổ chức tiệc tùng ở chung cư. Cậu ấy gọi hết đám anh em đến để chơi bời quậy phá.

“Anh em cứ quẩy, tàn cuộc để mình lo.”

Cuộc chơi đó toàn con nhà giàu, là con của bạn bố Trường. Trong đó còn có Hà là em vợ của anh Trường. Khi mọi người đang nhảy theo tiếng nhạc xập xình ồn ào thì bổng Trường kéo tay Hà ra giữa buổi tiệc lớn tiếng:

“Mình có chuyện muốn công bố với mọi người đây.”

Bầu không khí bổng yên ắng hẳn, mọi người đều hướng ánh mắt đến chỗ Trường. Hà rất xinh xắn, khuôn mặt ấy vừa đánh yêu lại có vẻ hơi yếu đuối khiến ai cũng muốn nâng niu.

Tiếng cậu ấy lại to hơn nữa:

“Mình mà Hà đã quen nhau được 3 tháng rồi. Từ hôm nay, tụi mình sẽ chính thức công khai. Mọi người nâng ly chúc mừng nào.”

Tiếng hò hét vang lên, mọi người ai nấy đều bất ngờ với lời tuyên bố đột ngột này.

Đâu đó có tiếng một vài người rì rào:

“Đúng là tồi. Trước đây, ngày nào cũng luẩn quẩn bên cạnh Ý. Thoáng cái là lại nói quen Hà được 3 tháng.” Ngân bất giác cảm thán.

“Bên cạnh thằng Trường luôn có đầy đứa bám đuôi, em gái mưa đếm không xuể. Nó học giỏi cao ngạo thì được gì, chung quy cũng là thấy thằng Trường giàu nên mới đu bám thôi. Giờ Trường nó công khai quen Hà. Xem nó còn đắt ý nổi không. Mặt lúc nào cũng là cái biểu cảm lạnh lùng đáng ghét. Con Ý đúng là ngu mà tưởng mình hay lắm. Cuối cùng là bị thằng Trường lừa cho. Đáng đời.”

“Hả dạ thật. Xem ra ngày mai còn Ý đẹp mặt rồi.”

Ngân vẫn đang yên lặng, Thúy với ánh mắt phán xét nhìn cô.

Sáng hôm sau Trường vẫn như ngày thường qua đón Ý đi học:

“Cháu chào cô.” Cậu ấy luôn luôn lễ phép với mẹ Ý. Cậu cúi đầu chào rồi mới hỏi: “Hôm nay Ý không đến phụ cô ạ?” Nãy giờ cậu nhìn qua nhìn lại, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, cũng không nghe thấy chất giọng đặc trưng của cô khi rao hàng

“Ý nói nó bệnh rồi, nên muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

“Dạ vậy cháu qua xem bạn ấy thế nào.”

Cậu vốn định đi nhưng thấy khách đến nhiều còn liên tục hối. Từng giọt mồ hôi chảy xuống ước cả cổ áo của mẹ Ý. Cậu vội bỏ cặp ra rồi nhào vô: “Cô ơi để cháu phụ cô nha.”

“Cháu còn đi học mà.”

“Không sao ạ, cháu giỏi mà. Mấy kiến thức đó cháu biết hết rồi.”

“Thằng nhóc này, dù vậy vẫn phải đến trường chứ.”

“Dạ cháu phụ cô xong rồi qua thăm Ý. Trường thì cháu không đến cũng chẳng sao đâu cô.”

Mẹ Ý lắc đầu, cũng không nói thêm. Khách đông quá nên cô gói liên tay, Trường cũng rất thành thạo phụ, vừa đưa cháo cho khách vừa thối tiền. Gần nửa tiếng thì khách cũng vắng dần.

“Cô ngồi nghỉ ngơi chút đi ạ.” Cậu khom lưng nhanh tay kéo một cái ghế gần đó lại cho bà.

“Nhanh nhẹn đó, cháu chưa làm bao giờ sao có thể thạo việc tới vậy?” Bà vừa ngồi xuống vừa tấm tắc khen ngợi

“Cháu luôn nhìn Ý phụ cô nên thấy quen ấy ạ.”

Đúng vậy cậu luôn nhìn Ý lúc cô luôn tay bận rộn giúp mẹ. Từng động tác của cô đều được cậu quan xác tỉ mỉ. Cô rất kỹ tính lúc thối tiền dù ai hối tới mức nào đi nữa, trước khi đưa tiền thối cô cũng sẽ xòe ra rồi nhìn lướt qua cho chắc chắn mới đưa. Khi đưa đồ ăn cô luôn đưa bằng hai tay kèm theo một nụ cười rất thân thiện. Lúc phụ mẹ buôn bán, cậu mới thấy cô rất thoải mái, không có vỏ bọc. Ở trên trường cô thường lạnh lùng, ít cười…nhìn rất cô đơn. Cậu thích nhìn thấy cô thoải mái thế này. Ngày nào cô cũng phụ mẹ bán nhưng hôm nay cô lại không đến, chắc chắn bệnh rất nặng. Cậu vội vã nói: “Dạ, giờ cháu qua thăm Ý nha cô.”

“Ừ, đi đi. Mua cho Ý một cái bánh bông lan giúp cô nhé, con bé thích lắm.”

“Dạ.” Cậu cúi người chào bà rồi chạy đi.

Tới nhà Ý, Cậu chạy thẳng vào nhà, cửa không khóa. Nhưng đã tìm khắp nhà vẫn không thấy Ý đâu. Cậu mới hốt hoảng. Cô ấy đi đâu rồi? Bệnh như vậy có thể đi đâu được chứ? Đi mua thuốc chăng? Cậu ấy vội vàng chạy đến các tiệm thuốc lớn nhỏ quanh đó để tìm Ý. Tìm đến tận gần tối vẫn không thấy, cậu cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho bạn bè cô nhưng nhận ra, cô ngoài có một người bạn là cậu thì đâu có ai. Cậu cười khổ.

Trường suy nghĩ thật lâu rồi bản thân cũng tự động đi đến một nơi.