Vì Bạn Mà Hạnh Phúc

Chương 4: Chúng Ta Là Bạn Thân Nhất Của Nhau

Sáng hôm sau mẹ lớn vẫn như ngày thường chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, biết Trường không thích ăn trứng nên chuẩn bị phần ăn riêng cho cậu. Cậu vẫn âm thầm bỏ đi, tránh né sự quan tâm ấy. Trường biết bao năm qua mẹ lớn luôn là người quan tâm cậu nhất trong nhà, nhưng sau sự ra đi của mẹ cậu vẫn không thể nào mở lòng với bất cứ ai trong căn nhà ghê tởm này được.

Tới lúc đi, Trường vào phòng mẹ. Cậu ngắm nghía, nhớ lại những lúc cậu bên mẹ hạnh phúc. Khi đó cậu chỉ là cậu nhóc 6 tuổi. Cậu thích cùng mẹ vẽ tranh, nghe mẹ kể chuyện, mẹ sẽ nấu những món cậu thích. Từ khi mất mẹ, đã không còn ai nuôi chiều cậu như thế nữa. Lúc đi ra khỏi căn nhà đó cậu không lấy gì hết chỉ cầm một tấm hình của mẹ.

Người ba tàn ác ấy chuẩn bị cho cậu một căn chung cư rộng, sang ở nơi đắc địa nhất Sài Thành. Dù sao, ông ta vẫn trọng sĩ diện, đâu thể để con trai ở nơi tằm thường. Trường nhìn căn chung cư mà lòng lạnh tanh. Cảm giác trống trải cứ bủa vây lấy cậu nhóc 16 tuổi. Cậu cầm điện thoại lên gọi cho Ý.

“Cuối cùng cậu cũng gọi cho mình. Cậu ổn chứ? Không bị đánh chứ? Cậu đang ở đâu? Mình qua chỗ cậu nhá.” Ý đã đợi cuộc gọi này rất lâu rồi…

“Cậu qua cũng được, mà mình không còn ở nhà nữa. Để mình nhờ tài xế qua rước cậu.”

“Thôi. Cậu gửi địa chỉ đi, mình qua cậu. Vậy nhanh hơn.”

“Cậu tự đi được không đó?”

“Được, mình bắt xe bus yên tâm.”

Nhận được địa chỉ, Ý vội vàng chạy đến đó. Đến nơi, cô bị ngợp trước sự sang trọng của nơi này. Nơi này quá xa hoa rồi, cái màu vàng này… làm cho cô thấy rất chói mắt. Sao có thể trang trí tường, cầu thang,... ngay cả cái chậu hoa nhỏ trưng trên bàn chờ cũng có thể…màu vàng? Cô tự hỏi mấy cái này là vàng thật hết sao? Cô bất giác lấy tay che lên mắt vẻ bất mãn.

Cô bạn này luôn không thích sự xa hoa, Trường biết rất rõ. Cậu vẫn không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ không thể tin của cô.

“Nhà mình giàu mà, cậu còn lạ sao?”

“Không mình không lạ, mình thấy lạnh.” Cô rùn mình một cái, nơi này xa hoa nhưng một chút hơi ấm cũng không có. Cô tò mò hỏi cậu: “Sao cậu lại ở đây?”

“Mình bị ba đuổi rồi, sắp tới mình sẽ ở đây.”

“Cậu sẽ ở đây một mình á?” Cô mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu.

“Ừa.”

Ý cau chặt mày, một giọt nước mắt rơi xuống, cô bực bội gạt mạnh đi. Suy nghĩ loạn lên cô bất giác đưa ra một đề xuất: “Cậu đến ở nhà mình được không? Dù sao nhà mình cũng rộng.” Vừa dứt câu Ý đã muốn tự vả bốp bốp vào mặt mình.

Trường tiến lại gần Ý, một nụ cười của ác ma công thêm một ánh mắt tràng đầy… ẩn ý.

“Ý à, sao cậu vẫn luôn nói chuyện mà không suy nghĩ nhiều thế. Cậu thực sự muốn sống chung cùng mình à?”

Ý ngại nhưng vẫn ngẩn cao cái đầu kiêu ngạo nói: “Thật ra thì chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau mà. Chỉ là mấy tháng gần đây cậu dần xa cách mình rồi.”

“Hả.” Trường còn đang tính trêu chọc cô, nghe vậy cậu ngẩn ra.

“Cậu hả gì chứ? Hôm qua là ai đã bơ mình?” Giọng cô hơi cao, dấu hiệu của nguy hiểm sắp ập tới rồi.

Hình như cô bạn này đang giận, cậu cảm thấy nên giải thích với cô một chút: “Ý, Cậu đừng nghĩ nhiều. Mình xin lỗi. Thật ra hôm trước lúc cậu ngồi ở ghế mình đã thấy cậu rồi,mình tính lại gần thì bạn gái kia chạy lại. Bạn đó là em gái của chị vợ mình.”

“Là em gái của chị vợ thôi. Cậu có cần thân thiết tới vậy không?”

“Cậu ghen à?” Nói rồi cậu lại tiến thêm một bước lại gần cô. Khoảng cách lúc này chưa tới một bước chân, cậu còn nhoài người lên phía trước cuối đầu nhìn cô. Cậu cao hơn cô tận một cái đầu. Lúc này nhìn xuống vẫn thấy hai má cô đỏ bừng, môi hơi mím trong đáng yêu chết đi được!

“Ghen cái đầu cậu á.” Như Ý vội lùi lại hai bước mới thoát được ánh nhìn châm chọc lúc nãy.

Thấy Như Ý hơi lúng túng cậu bất giác cười mỉm. Ngưng lại một chút cậu lại nói: “Mình có một số chuyện cần cậu ấy.”

“Cậu không thể làm một số chuyện ấy cùng mình sao?

“Không thể.” Giọng cậu ấy hơi nghẹn lại. Kì thực có nhiều chuyện cậu không muốn cô phải bận lòng vì cậu.

“Vậy chúng ta còn là bạn thân gì nữa. Cậu có biết hôm qua thấy cậu bị bắt đi mình đã lo lắng tới như thế nào đâu. Mình làm sao có thể nhìn cậu làm một số chuyện đó mà không có mình. Khi bị thương thì cậu phải làm sao? Không phải đã nói mình với cậu sẽ cùng đi chung sao?”

“Quá nguy hiểm. Mình sợ…”

“Sợ sợ sợ, mình còn chưa quen với hoàng cảnh nhà cậu sao? Mình đấm đá còn giỏi hơn cậu. Cậu thực sự cảm thấy mình không thể làm một số chuyện đó cùng cậu à?”

Trường biết, với tính cách của Ý, thì cô ấy sẽ cố chấp tới cùng.

“Cậu thật là. Người ta lo cho cậu mà, cậu thì hay rồi. Đánh đấm, đấu võ mồm. Cậu có giống đứa con gái chỗ nào?”

“Không có nói nhiều, làm cùng nhau hay không đây?”

Ý là vậy đó, nãy giờ cô lo cho Trường nên giọng nói rất nhẹ nhàng. Nhưng lúc này cô đã đổi giọng rồi, có phần cọc cằng, bắt ép. Chỉ cần cậu từ chối thì có lẽ sẽ không yên với cô đâu. Cậu đành thỏa hiệp: “Cùng nhau.”

“Nói được làm được. Cậu còn đánh lẻ thì cậu biết kết cục rồi đó.”

“Rồi rồi. Cậu có muốn lên nhà mới của mình xem thử không?”

“Thôi, mình chẳng thích mấy chỗ sang trọng này. Bộ đồ này của mình hơi bần, chẳng phù hợp với nơi này.” Vừa rồi chạy đến đây gấp quá, cô không kịp mang giày, chỉ sỏ một đôi dép cũ, quần thể dục với áo thun hơi giãn. Nãy giờ rất nhiều người đi qua cứ dùng con mắt quái lạ nhìn cô. Cô đang cảm thấy rất khó chịu đây.

“Bần thiệt.” Trường rất biết tranh thủ chọc tức người.

“Gì?” Cô trợn mắt, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“À không, cậu đẹp.” Bẻ lái gấp, nếu không cậu chắc sẽ hóa tro trong chớp mắt dưới ánh nhìn rực lửa đó.

“Giỏi. Hừm…” Cô tiến lại gần, nhón chân hết cỡ lên để xoa đầu cậu. Gương mặt cô hết sức hài lòng, rồi lại vội lùi hai bước để tiếp tục giữ khoản cách “an toàn”.

“Cậu mà chịu lên là có bất ngờ rồi. Mật khẩu chung cư nhà mình là sinh nhật cậu đó.” Trường nói thật!

“Dẹp, khỏi lừa tôi. Ông hay vậy lắm. Bớt tra nam lại. Tha tôi đi.” Cô không thèm tin, Trường nói đùa để chọc cô còn ít sao?

“Ý ơi là Ý. Mình đùa ai cũng được nhưng mình sẽ không nói đùa cậu đâu.” Vừa nói cậu vừa tranh thủ nắm lấy tay cô đung đưa qua lại.

“Bớt lại. Chó mới tin cậu á!! Mình đi về đây. Ở lâu thêm mình thấy hơi ngộp, không quen. Về trước á.” Đây mới là ngữ khí của cô thường ngày!!

“Đợi mình một chút.” Trường đưa tay lên lau đi giọt nước mắt còn sót lại khi nãy trên khuôn mặt cô.

Một khoản khắc làm tim cô đập loạn xạ cả lên, Ý lập tức hất tay cậu. “Mình đi đây.”

Bước chậm rãi về phía cổng, Ý quay lại thì vẫn thấy Trường đang nhìn cô rời đi. Ý nghĩ ngợi điều gì đó rồi chạy nhanh lại chỗ Trường.

“Chúng ta là bạn thân nhất của nhau. Mãi như vậy. Cậu hứa nhé!”

Tâm trạng này của cô cũng thật thất thường, giây trước còn cọc lóc, giây sau thì lại nhẹ nhàng như vậy. Cô hỏi cậu hình như có chút bất an.

“Mình… hứa!” Cậu ấy đã có chút do dự. Mãi như vậy á?Cậu không muốn cả đời chỉ là bạn của cô đâu!

Trường nhìn căn chung cư lạnh lẽo chợt nghĩ đến lời Ý nói: “Hay cậu đến nhà mình ở đi” mà bật cười. Cô bạn này thật là ngốc. Vẫn nói chuyện mà không suy nghĩ gì cả. Nếu thực sự có thể đến nhà cô ấy ở thì tốt biết mấy, như vậy buổi sáng có thể cùng thức dậy vừa ăn sáng vừa cãi nhau. Buổi tối trước khi đi ngủ có thể nghe tiếng cô hát. Dù Ý hát dở nhưng vẫn có thể nghe được. Trường vừa nghĩ đến chuyện này thì nét mặt lạnh lùng của cậu chuyển thành “chàng thiếu niên ngại ngùng”.

Khoảng chừng 30p sau, Trường gọi cho Ý:

“Cậu về nhà chưa?”

“Mình đang ở phòng tập võ.”

Đúng là con ong chăm chỉ, cậu lắc đầu rồi lại hỏi.

“Mai cậu rảnh không, tụi mình đi công viên chơi nha?” Cậu cố dỗ cô, sợ cô còn giận.

“Gì đây, lớn rồi còn đi công viên gì nữa. Hồi nhỏ mình với cậu đi chưa đủ nhiều à.” Ý một tay nghe điện thoại, tay còn lại cô đang nâng cục tạ 10 kí. Cơ bắp trên tay cô hiện rõ lên.

Đúng là đoán không sai, ngữ điệu này của cô là giận chắc rồi. Cậu lại nhỏ giọng: “Cậu nói tụi mình dạo này xa cách nhau mà. Nên giờ mình rủ cậu đi chơi để “hút” lại.”

“Đừng có chọc mình nữa. Mai chỗ cũ đó. Mình vẫn luôn ở chỗ đó.”

“Lại là thư viện.” Trường lắc đầu chán nản.

“Vậy cậu có đến không đây?” Giọng cô cao lên bất thường.

“Mình đến, mình đến mà.” Nghe giọng Ý tức giận là cậu ấy thấy cứ vừa rén vừa yêu.

Ý hay cùng Trường đến thư viện. Trường rất lười đọc sách, mỗi lần như vậy thì Ý đọc sách, Trường sẽ ngồi ôm laptop gõ gì đó rất điêu luyện, đôi khi cậu ngước lên nhìn ngắm Ý. Khi đọc sách vẻ mặt cô ấy rất nghiêm túc, có lúc đọc được gì đó thú vị hay ho cô mỉm cười rất xinh. Học xong sẽ đói bụng, cả hai thường đến một quán bánh gần đó. Ý thích bánh ngọt, cậu sẽ mua cho cô những loại bánh mới lạ rồi xem cô ấy sẽ thích mùi vị thế nào. Khoảng thời gian vui vẻ nhất của Trường chính là ở bên cạnh Ý. Dù là thư viện yên tĩnh, ngồi ngắm cô thôi cũng làm cậu thỏa mãn lắm rồi.