Tôi Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 14

Chiếc xe lao nhanh về phía trước, Lộ Đinh Liễu uống hết sữa, quay lại thấy tên Dạ thi cơ bắp với cánh tay bị đứt vẫn kiên cường chạy như cũ, cô nheo mắt nhắm vị trí, ném túi sữa, sau đó “bịch” một tiếng, trúng ngay vào mặt nó.

Tạm thời làm chậm lại cuộc đuổi bắt của tên cơ bắp, chỉ sau vài phút, mấy người trong xe đã nhìn thấy biển chỉ dẫn công viên hồ Ánh Trăng.

Tần Chấn Vân đạp ga, lái xe lao vào bãi cỏ của công viên, phần nhiên liệu cuối cùng cũng cạn kiệt, chỉ có thể phóng về phía trước dựa theo quán tính lúc đầu, Tần Chấn Vân vặn tay lái một cách khó khăn để đưa xe vào sau hòn non bộ rồi phanh lại.

Bốn người lần lượt bước xuống xe, chạy về phía nhà hàng Tây Khê Lý.

Lối vào công viên nơi họ đứng có một con đường đá nhỏ, bên cạnh là hồ Ánh Trăng, đối diện là nhà hàng. Đây là nơi duy nhất còn sáng đèn, tuy rằng bên trong không có ai nhưng ánh sáng màu cam vàng lại biểu trưng cho sự ấm áp và an toàn.

Tiếng gào thét của Dạ thi phía sau không ngừng vang lên, Lộ Đinh Liễu vừa chạy vừa điều chỉnh nhịp thở, cô quay đầu lại nhìn, trong bốn người, cô là người chạy dẫn đầu, tiếp theo là lão Tần, còn tốc độ của Tạ Bảo Thanh và Vương Viên Văn gần như giống nhau.

Không biết đã chạy với cường độ cao như vậy bao lâu, ai cũng đã mệt lả người. Rõ ràng thấy nhà hàng ở ngay đối diện hồ nhưng từ đất liền qua lại dường như xa vời vợi.

Đột nhiên, Tạ Bảo Thanh ở phía sau kêu lên: “Không chịu nổi nữa! Tôi không chạy nổi nữa rồi!”

Cô ta dừng lại, cúi người thở hổn hển.

Bước chân của Lộ Đinh Liễu khựng lại, đang định quay lại nói vài câu khích lệ thì một chuỗi tiếng chuông xe đạp “ting keng keng keng keng-” vang lên điên cuồng, Chử Nhàn đạp xe lao vào đám Dạ thi, khi đi ngang qua Tạ Bảo Thanh thì kéo cô ta lên, cười nói: “Không thể không chạy được! Đây là thời khắc giữa sự sống và cái chết, thời khắc cần phải chạy nước rút đấy! Có nghe câu chuyện cười “Chạy đua cùng gấu” chưa? Điều quan trọng không phải là bỏ xa con gấu mà là vượt qua đồng đội!”

Chử Nhàn vượt qua ba người phía trước, sau đó dừng xe lại với một cú drift, thả Tạ Bảo Thanh xuống, dặn dò: “Lão Tần, anh đạp xe chở Tạ Bảo Thanh qua trước đi.”

Một bên mặt của Chử Nhàn dính đầy máu, gương mặt vốn điển trai giờ đây lại có thêm một vết sẹo trông rất đáng sợ, khi cười lên lại trở nên vặn vẹo, méo mó tựa ác quỷ nhưng chính sự xuất hiện của anh ấấy lại khiến ai nấy cũng đều yên tâm hơn ngay tức thì.

Đúng lúc này, từ bụi cây bên cạnh, một Dạ thi lao tới, đè Lộ Đinh Liễu xuống đất.

Lộ Đinh Liễu bất ngờ bị máu bắn vào mặt, nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra là tên cơ bắp đang dùng cánh tay đứt làm nắm đấm, đánh mạnh vào mặt cô.

“Này!” Lộ Đinh Liễu nâng đầu gối đấm vào giữa háng nó, Dạ thi đau đớn kêu “gào” lên.

Lộ Đinh Liễu cười lớn: “Chiêu này thật là hữu dụng.”

Cô vừa cười vừa không quên phản công, dùng con dao thái chém thẳng vào đầu tên cơ bắp, “Keng”- dao bị gãy.

Lộ Đinh Liễu ngây người một chút, trong lòng chửi thầm, vứt con dao thái rồi quay đầu bỏ chạy.

Ngay tức thì, Chử Nhàn chạy đến để hỗ trợ hỏa lực. Lộ Đinh Liễu lại tiếp tục ngây ngốc bởi trên tay Chử Nhàn không còn là khẩu súng lục trước đó anh ấy cầm mà lại là một khẩu tiểu liên. Ánh lửa xuất hiện sáng rực cả một góc, mạnh mẽ, quyết đoán, bắn đến mức đám Dạ thi cũng chẳng thể tấn công thêm được nữa.

Lộ Đinh Liễu vừa chạy vừa suy nghĩ, xe đạp thì có thể dễ dàng hiểu được, mấy ngày qua họ đã chạy khắp thành phố Hủ Hổ, thấy không ít xe đạp nhưng một khẩu súng tiểu liên to như vậy thì Chử Nhàn lấy từ đâu ra? Có phải là do tính năng của thẻ không nhỉ?

Chẳng hạn như Người tiến hóa cấp 7 - Viêm Tễ mà cô thấy ngày đó, thanh đao Đại Hạ Long Tước chính là một trong những thẻ cố định của anh ta, muốn sử dụng thì có thể lấy ra từ không khí, trông rất ngầu.

Lộ Đinh Liễu cảm thấy nhân cách Lucy nên có một vũ khí.

Cô vừa suy nghĩ lung tung vừa đuổi theo Vương Viên Văn, lúc này khoảng cách đến nhà hàng Tây Khê Lý đã rất gần, Tần Chấn Vân và Tạ Bảo Thanh ở phía trước vừa vứt xe đạp và lao vào trong.

Âm thanh thông báo điểm danh thành công khiến mọi người đều cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Vương Viên Văn đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cắn răng ném chiếc cưa điện nặng trịch xuống đất, chuẩn bị cho cú nước rút cuối cùng.

Nhưng ngay lúc này!

Một bóng đen từ trên trời rơi xuống!

Vương Viên Văn hét lên một tiếng rồi bị đè xuống đất, gã run rẩy đẩy kẻ đang đè trên người mình, Lộ Đinh Liễu nhận ra, đó là Khương La mà cô đã gặp hôm đầu tiên. Gương mặt xinh đẹp của Khương La giờ đã hoàn toàn mất đi sức sống, đôi mắt hoảng sợ mở to, hơi thở trong l*иg ngực rất nhẹ, một chiếc xương nhọn cắm vào bụng dưới của cô ấy, máu thấm ướt chiếc áo trắng.

Ngay sau đó, thứ rơi xuống chính là con quái vật mà trước đó đã kéo Chử Nhàn xuống đường! Nó mang hình thể của con người nhưng lại không có đầu! Nơi đó xuất hiện một khối lông hình cầu, khắp người đều là những chiếc xương nhọn trắng như tuyết, trên lưng có một vết thương hình vuông nhỏ bị cắt bỏ, dường như nó đang phải ngấm ngầm chịu đựng thứ gì đó. Thanh kiếm katana của Khương La cắm vào ngực sinh vật kia nhưng có vẻ như không gây cho nó bất kì thương tổn nào cả.

Quái vật không gào thét giống như Dạ thi, nó cùng im lặng nhưng chính sự câm lặng này lại càng đáng sợ hơn.

Khối lông trên đầu nó xoay xoay, dường như đã mất hứng thú với Khương La đang thoi thóp, quay sang Vương Viên Văn.

Vương Viên Văn lăn lộn, khóc lóc cầu xin: “Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi…”