Vương Viên Văn nhận đồ, vừa run rẩy vừa băng bó vết thương trên cánh tay phải của Tần Chấn Vân, ôm chặt chiếc cưa điện trước mặt và lẩm bẩm: “Thật sự không sao chứ?”
Bịch!
Dường như có thứ gì đó vừa tác động vào thân xe nên Tần Chấn Vân bị mất tay lái khiến xe bị trượt một khoảng dài. Chử Nhàn mở cửa xe thò đầu ra ngoài xem tình hình, anh ấy lập tức nhìn thấy một thân ma với thân hình trông khỏe mạnh, vô cùng nhanh nhẹn, Chử Nhàn khẽ nheo mắt lại rồi bắn liên tục vài phát.
Nhưng Dạ thi đó lại linh hoạt né được hầu hết các đòn tấn công của Chử Nhàn!
Lộ Đinh Liễu nhìn vào bóng đêm mờ mịt trước mặt, bản đồ hiển thị rằng quán net của bọn họ chỉ cách công viên hồ Ánh Trăng khoảng 20 phút trong khi trò chơi lại giới hạn trong 1 giờ. Nếu với tiến độ hiện tại và mọi thứ diễn ra suôn sẻ thì họ có thể đến nhà hàng Tây Khê Lý trước 12 giờ 40 phút.
Chỉ là… trên đường có một bóng người mờ ảo xuất hiện.
Dường như Tần Chấn Vân cũng nhìn thấy, ông ta bật đèn pha.
Đồng tử của Lộ Đinh Liễu co rút lại, hét lên: “Chử Nhàn!”
Chử Nhàn đang đối phó với Dạ thi ở phía sau, không kịp quay lại đã cảm thấy một sức mạnh khổng lồ kéo anh ấy ra khỏi xe! Chử Nhàn ngã xuống đất lăn vài vòng để giảm lực, một con dao chặt xương đột ngột cắm vào mặt đất bên cạnh anh ấy! Chử Nhàn ngẩng đầu lên, ngây ngốc trong giây lát… Đây là cái quái gì thế?
Thấy Chử Nhàn ngã từ xe xuống, Tạ Bảo Thanh sợ hãi hét lên một tiếng, Tần Chấn Vân đang định quay lại thì bị Vương Viên Văn giữ chặt tay lái. Gương mặt mập mạp của gã hiện lên vẻ hung tàn: “Đừng quay lại! Tiếp tục lái về phía trước, không có thời gian quay lại cứu anh ta đâu! Chúng ta cũng không có khả năng! Mọi người cũng thấy rồi đấy, con quái vật đáng sợ vừa rồi không giống như Dạ thi… nó là một Người tiến hóa cấp 4, chúng ta không cần…”
Tần Chấn Vân nói: “Nhưng chúng ta cần đội trưởng Chử Nhàn, thời gian cũng mới chỉ qua một nửa.”
“Vù vù vù…”
Vương Viên Văn bật cưa điện, run rẩy chỉ vào Tần Chấn Vân, gào lên: “Lái xe đi! Đi về phía Tây Khê Lý, không được giở trò! Tôi đang vì mọi người đó!”
Đúng vào lúc này, một bàn tay nhợt nhạt chạm vào khung cửa xe đã bị mất, Tạ Bảo Thanh hét lên.
Lộ Đinh Liễu quay đầu lại thì thấy một thi thể cơ bắp cuồn cuộn, má bánh bao đầy đặn được đánh má hồng đang nở nụ cười cứng ngắc trông chẳng khác nào một sản phẩm lỗi do quá trình phẫu thuật thẩm mỹ thất bại. Thứ đó há to miệng, nước bọt vô cùng tanh hôi.
Lộ Đinh Liễu cũng nở một nụ cười thân thiện rồi sau đó chém mạnh vào cổ tay của Dạ thi, bởi vì bàn tay bị đứt nên mất chỗ cầm nắm, nó không thể bám lên xe, lập tức rơi ra ngoài.
Chiếc xe lao vυ't trong màn đêm. Mùi người và mùi máu của Dạ thi như hòa lẫn vào nhau, hướng về công viên hồ Ánh Trăng.
Phía sau xe là một hàng dài Dạ thi, tiếng va chạm giữa hàm răng và tiếng gầm gừ không ngớt, Tạ Bảo Khánh co mình lại ở ghế sau bịt tai, mặt mày tái mét, còn Vương Viên Văn thì cầm chắc cưa điện hướng về phía đồng đội, Lộ Đinh Liễu vừa chú ý xem tên cơ bắp kia có đuổi kịp không vừa xé túi sữa chua sáng hôm trước vẫn còn thừa rồi uống.
Nhìn thấy đám Dạ thi đang tiến lại gần, Vương Viên Văn kích động nói: “Chạy nhanh lên! Nhanh lên!”
Tần Chấn Vân nhìn vào đèn đỏ trên bảng điều khiển xe, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Sắp hết xăng rồi.”
“Cái gì…” Vương Viên Văn gần như rống lên: “Sao có thể chứ? Sao có thể hết xăng được, chúng ta đã chạy bao nhiêu ngày rồi!”
Lộ Đinh Liễu đổ thêm dầu vào lửa: “Chính vì đã chạy bao nhiêu ngày rồi nên mới hết xăng chứ sao! Hay là xem quanh đây có trạm xăng nào không?”
Vương Viên Văn tức giận nói: “Cô bị điên à?” Gã quay lại định chửi bậy nhưng thấy Lộ Đinh Liễu thờ ơ uống sữa chua, con dao thái lại đang kề sát bên mặt gã, ánh mắt cô lạnh lẽo như lưỡi dao, Vương Viên Văn lập tức im bặt lại.
Lộ Đinh Liễu hỏi Tần Chấn Vân: “Còn chạy được bao lâu nữa?”
Tần Chấn Vân trả : “Đủ đến cổng công viên.”
Lộ Đinh Liễu suy ngẫm: “Chắc là đủ. 20 phút đủ để chúng ta chạy qua đó rồi.”
Môi của Vương Viên Văn mấp máy định nói gì đó, Lộ Đinh Liễu nhếch miệng mỉm cười với gã, nghiêm túc: “Anh chàng béo à, phải chạy nhanh hơn Dạ thi mới được.”