Vu Tiểu Thư Không Lấy Chồng

Chương 4

Phải lấy chồng (3)

Tống Kỳ không đến nhà họ Vu thêm lần nào nữa, những biến cố lớn bên ngoài cũng dần lắng xuống. Có lẽ Vu lão gia đã nói đúng, mọi thứ xảy ra ở thành phố đều sớm nở tối tàn, chỉ có ruộng lúa, nương ngô ở quê nhà là sinh sôi nảy nở bất tận.

Vào mùa thu hoạch, cũng là ngày giỗ tổ của nhà họ Vu.

Tất cả người lớn tuổi trong nhà đều phải đi, các anh họ cô cũng phải đi. Cả nhà họ Vu rộng lớn chỉ còn lại mấy chị em Vu Mạn Nghi và người hầu. Mấy ngày hôm đó, Vu Mạn Nghi học cách vẽ diều giấy với chú hai, cô vẽ rất nhiều con chim nhỏ trên diều giấy. Đầu bút lông rất mềm, những chú chim nhỏ mà cô vẽ đều có bộ lông mềm mại, giống như mái tóc rối bù của cô khi chưa chải đầu. Khi còn người lớn trong nhà, cô không dám thả diều, giờ đây trong nhà vắng tanh cuối cùng cô cũng có thể thả dây, kéo diều chạy từ trong nhà ra ngoài. Đáng tiếc, đường trong nhà quá ngoằn ngoèo, lại thêm nhiều bậc cửa, cô chạy mấy lượt mà diều vẫn không thể bay lên được.

Lúc hoàn hồn, Vu Mạn Nghi phát hiện mình đã đứng trước cổng nhà.

Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.

Con gái nhà họ Vu không được tự ý ra ngoài, phải có người đi cùng mới được. Chú ba thì không đời nào dẫn cô đi, mẹ ba cũng vậy. Lúc sức khỏe còn tốt, chú hai từng dẫn cô và em họ đi chợ mấy lần, nhưng chú hai cũng đã bị bệnh một thời gian dài rồi. Vu Mạn Nghi có chút ghen tị với các anh họ, tại sao họ ra ngoài lại không cần người đi cùng? Cô sẽ không đi đâu xa, cô chỉ muốn thả diều trước cửa nhà mà thôi.

Cô ngồi xổm xuống đất, dùng ngón tay miết trên mặt đất lát đá xanh, khóe mắt nhìn thấy người gác cổng ở cửa sổ đi tới đi lui với vẻ mặt lo lắng, miệng liên tục kêu "Ôi chao". Kêu được một lúc, ông ta liền ôm bụng chạy vội đi, hướng về phía nhà xí.

Thế là xong, giờ đây trong nhà họ Vu không còn ai, trước cửa nhà họ Vu cũng không còn ai.

Vu Mạn Nghi đeo diều sau lưng, xách một góc váy áo, như chú chim nhỏ nhảy qua bậc cửa.

Có lẽ do cô đã cao hơn so với lần ra ngoài trước, con đường vốn rộng thênh thang trong ký ức giờ đây trở nên chật hẹp, chiều rộng chỉ đủ cho xe ngựa của ông nội ra vào. Bên phải là cổng nhà, bên trái là mặt sông, ở giữa là con đường lát đá xanh sáng bóng. Vu Mạn Nghi cảm thấy con đường này cũng không thích hợp để thả diều, bèn men theo chân tường đi thẳng băng qua cầu rồi đi về phía chợ. Cô nhớ con đường này sẽ đi qua một thửa ruộng, chú hai nói đó là ruộng lúa nhà họ Vu cho thuê, ông nói vùng đất phía nam này đều mang họ Vu.

Vu Mạn Nghi cảm thấy rất kỳ lạ, nhà họ Vu có đất đai rộng lớn như vậy, tại sao ngày nào cô cũng chỉ quanh quẩn trong nhà? Tất nhiên, nhà họ Vu cũng rất lớn nhưng so với cánh đồng lúa rộng lớn này thì nó còn không đủ chỗ để thả một con diều.

Ban đầu, Vu Mạn Nghi đi rất cẩn thận, cô cúi gằm mặt xuống đất vì sợ bị người đi đường nhận ra thân phận của mình. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng, căn bản không ai quen biết cô cả. Mặc dù mọi người ở đây đều biết tiếng tăm của Vu lão gia nhưng Vu Mạn Nghi chỉ là một cô con gái tầm thường, nhỏ bé trong nhà họ Vu mà thôi. Cô bước đi trên bờ ruộng, cũng giống như hàng ngàn, hàng vạn cô gái Thiệu Hưng khác trên mảnh đất này.

Mùa gặt mới qua được vài ngày, trên bờ ruộng chất đầy rơm rạ chưa kịp chở đi, nông dân thì về nhà ăn cơm nghỉ trưa. Vu Mạn Nghi đeo diều đi giữa những đống rơm rạ, cô nhận ra mình không thể đi tiếp được nữa. Nếu đi tiếp sẽ đến chợ, ở đó chắc chắn sẽ có người quen biết cô. Hơn nữa, bờ ruộng là nơi rất thích hợp để chạy nhảy, con diều nhỏ của cô có thể bay lên ở đây.

Vừa nghĩ, Vu Mạn Nghi vừa tiếp tục bước đi trên bờ ruộng. Khi cô chuẩn bị lấy diều, bỗng nhiên cổ chân siết chặt - lòng Vu Mạn Nghi cũng thắt lại theo.

Lực siết mạnh đến mức cô không thể rút chân ra được. Tiếng hét của Vu Mạn Nghi nghẹn lại trong cổ họng, đầu gối khuỵu xuống, cô bị người ta kéo quỳ xuống đất, sau đó ôm đầu lăn xuống bờ ruộng. Khung diều yếu ớt bị gãy vụn trong lúc lăn lộn, giấy cũng bị xé rách. Cô ra sức vùng vẫy cho đến khi nhìn thấy một đôi mắt.