Dịch: Sou Sou
Cô vẫn là khách khí gật đầu: "Đúng vậy.",
"Chà, nghe nói là cô vứt bỏ hắn?"
Hôm nay cô đến đây không chỉ để buôn chuyện về mình, nhiệm vụ chính của cô hôm nay là ôm đùi Tư Cảnh Hoài.
Công việc kinh doanh của Tư Cảnh Hoài trị giá hàng triệu USD. Việc ký hợp đồng không chỉ giúp công ty nhỏ của cậu thở phào nhẹ nhõm mà còn giúp mở ra những thị trường tiếp theo.
Ôn Thụy biết rõ lòng cô, vội vàng tiến tới giải quyết ổn thỏa: “Khâu thiếu mới nãy còn thiếu ba ly rượu chưa uống đó, mau mau…”
Vừa nói vừa đứng dậy kéo Khâu Vân đi, còn hướng phía Nhan Hạ làm mặt quỷ tranh công.
Nhan Hạ nháy mắt đáp lại, sau đó nâng ly rượu lên, đi đến bên cạnh Tư Cảnh Hoài.
Cô vừa định mở miệng thì cô gái bên cạnh Tư Cảnh Hoài đột nhiên khoác tay anh: "Tư thiếu, em thấy hơi khó chịu, anh giúp em ấn ấn xem sao!"
Khi cô gái nói, ánh mắt cảnh giác nhìn Nhan Hạ, có vẻ như Nhan Hạ muốn tranh giành miếng thịt trong bát với cô ta.
Nghe vậy, Tư Cảnh Hoài cười khúc khích, nhỏ giọng nói: "Ồ? Cô cảm thấy khó chịu ở đâu?"
"Ở đây? Hay ở đây?" Khi anh nói, đôi tay to lớn của Tư Cảnh Hoài không ngừng vòng qua eo cô gái. Anh thậm chí còn không thèm nhìn Nhan Hạ.
Rõ ràng là anh không muốn cho cô thấy mặt. Anh hơi cúi đầu, giọng điệu uể oải nhưng cũng có chút quyến rũ.
Điều này khiến cô gái đỏ bừng mặt: "Tư thiếu gia, anh thật ác độc ~"
Khóe môi Nhan Hạ khẽ nhếch lên.
Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều người trong những hộp đêm lớn, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến tai cô đỏ bừng.
"Khụ khụ, anh Tư, thực ra hôm nay tôi đến đây để nói với anh về hợp đồng mà chúng ta đã thảo luận trước đó."
Dù việc cắt ngang lời tán tỉnh của người khác là rất thô lỗ, nhưng dù sao thì cô cũng nói về sự sống còn của công ty. Công ty dù thế nào cũng không thể đói chết.
Trong công ty dù sao vẫn còn hơn chục người đang chờ ăn.
Đặc biệt là Tô Tô, khi cô nói muốn mở công ty, Tô Tô đã dùng hết tài sản của mình để hỗ trợ cô.
Gia cảnh của Tô Tô rất bình thường, cô ấy đã tự mình tiết kiệm hết tiền.
Cho nên vì bọn họ, Nhan Hạ cũng phải tiếp tục nói không biết xấu hổ.
Nghe vậy, trong mắt Tư Cảnh Hoài hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh hơi đứng thẳng lên, liếc nhìn Nhan Hạ, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn vì bị quấy rầy.
Anh lấy ra một điếu xì gà từ hộp xì gà trên bàn, sau khi lấy xong, cô gái bên cạnh đang định châm lửa cho anh, nhưng Nhan Hạ lại đưa ra chiếc bật lửa một cách rất vô sỉ.
Tư Cảnh Hoài cười nửa miệng liếc nhìn cô, nhưng anh cũng không từ chối lời đề nghị của cô.
Nhưng ánh mắt của cô gái bên cạnh lại sắp gϊếŧ chết Nhan Hạ.
Sau khi nhấp một ngụm, anh đưa tay kéo cà vạt, để lộ quả táo cao lớn của mình.
Vẻ ngoài của Tư Hoài Cảnh khá khổ hạnh, khuôn mặt có những đường nét rõ ràng, đặc biệt là ba chiều và có chiều sâu.
Nhưng thật không may, anh đã sống một cuộc sống đặc quyền từ khi còn nhỏ, vì vậy anh có một khí chất cao thượng và dường như tránh xa người lạ.
Nhan Hạ nhìn vẻ mặt cười nửa miệng của anh, chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc lấy cuốn sổ kế hoạch mang theo trong túi ra: “Anh xem trước đi, toàn đội chúng tôi đã làm việc tăng ca để tạo ra rất nhiều thay đổi, anh chắc chắn sẽ hài lòng."
Tư Hoài Cảnh nhìn cô, cũng không đưa tay ra cầm lất, phải mất một lúc lâu, anh nói: “Nói nhiều như vậy có khát không?”
“Này, uống bao nhiêu ly moi tỏ lòng thành được nhỉ?”
Nhan Hạ nghe xong sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói chuyện thì Tư Hoài Cảnh đã đung giọng lạnh lùng nói với cô: "Sao hả? Đến đây bàn chuyện làm ăn, cô cung không ý thức được chuyện này à?"
Nhan Hạ mím môi. Trên thực tế, việc làm ăn của nhà họ Yến ở trước mặt nhà Tư, đơn giản là chưa đủ.
Anh chàng Tư Hoài Cảnh này thực sự... không hề tỏ ra tử tế chút nào.
Cô mỉm cười, nhưng nụ cười không lọt vào mắt: "Anh nói đi, bao nhiêu ly?"
Tư thế của cô thật thấp hèn, khi cười trông rất đẹp, như thể ánh đèn xung quanh cô sáng hơn một chút vì nụ cười của cô.
Tư Cảnh Hoài đã gặp đủ loại phụ nữ nhưng anh vẫn bị nụ cười của cô làm cho mê hoặc.
Quả táo của người đàn ông hơi lăn, giọng nói đầy mê hoặc: "Vậy thì phải xem sự chân thành của cô."
Điều này có nghĩa là không có giới hạn.
Nhan Hạ mỉm cười, cô không phải người mới vào nghề, cô vẫn có chút tự tin vào khả năng uống rượu của mình.
Vì vậy cô không nhượng bộ. Khi cô đứng dậy muốn lấy cho mình một ly rượu, cô gái ngồi cạnh Tư Cảnh Hoài đã động đậy trước.
Cô ta mỉm cười nói với Nhan Hà: “Cô Nhan không cần phải đích thân rót, tôi sẽ rót rượu cho cô.”
Nhan Hạ thấy cô ta không có chút hảo cảm nào, nhưng trước mặt Tư Cảnh Hoài nên cô đã để cô ta còn mặt mũi, tùy ý để cô ta rót.
Ai biết cô gái này cũng là người tàn nhẫn, liền lấy bảy, tám chiếc cốc lớn trong tủ trong phòng riêng ra xếp thành một hàng.
Lấy rượu trên bàn và rót vào ly.
Nhan Hạ: "..."
Ôn Thụy ở một bên ý thức được không đúng, vội vàng đi tới giảng hoà.
Nhưng Nhan Hạ đã ngăn cậu ta lại, cô mỉm cười nói với Ôn Nhụy: “Không sao đâu, chỉ cần tối nay Tư thiếu vui vẻ là được."
Ôn Nhụy nghe được, đương nhiên Tư Cảnh Hoài ở một bên cũng nghe thấy.
Anh dùng đôi mắt phượng nhìn Nhan Hạ, trong mắt tràn ngập cảm xúc không rõ.
“Cô Nhan, cô đừng ép mình.”
Nhan Hạ không nói gì, dùng ngón tay thon dài cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Đề cử và theo dõi để ủng hộ mình nha mọi người >3