Dịch: Sou Sou
Trên màn hình chỉ có hai từ Tư Hoài Cảnh Nhắn lại.
[Không rảnh.]
Nhan Hạ: "..."
"Hạ Hạ, lát nữa con và Nhất Thần đi hẹn hò đi."
Vừa lên xe, Chu Na liền mỉm cười kéo Nhan Hạ nói.
Nhan Hạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, mím môi nói: "Con đã hẹn tối nay bàn hợp đồng với khách hàng rồi, chuyện đó để sau đi."
Cố Nhất Thần nghe vậy, nắm chặt tay lái.
Nhan Hạ mặc dù không có nói thẳng câu nào, nhưng lời nói của cô vẫn mang ý nghĩa cự tuyệt.
Trước đây Nhan Hạ sao có thể dám làm như vậy với hắn?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Nhất Thần không khỏi tối sầm lại, không lâu sau anh ta đậu xe trước cửa nhà Cố gia.
Khi rời đi, cô lễ phép chào Chu Na, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ liếc nhìn khuôn mặt Cố Nhất Thần.
Đàn ông lừa dối giống như con chó ăn cứt, cô thực sự không cần phải dây dưa với Cố Nhất Thần nữa.
Trong xe, cô suy nghĩ rồi gọi điện cho Ôn Nhụy.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đã đến giờ tan sở, Ôn Nhụy đang đi chơi ở nơi khác, giọng nói trong điện thoại ồn ào.
"Này, Hạ Hạ, cô không giận tôi nữa à?"
Nhan Hạ nhếch môi cười: "Vậy xem cậu có giúp được tôi không đã."
Ôn Nhụy cười: "Có chuyện gì thì cô cứ nói."
Nhan Hạ nói cậu ấy: "Giúp tôi điều tra chỗ mà tối nay Tư Hoài Cảnh sẽ đến."
Ôn Nhụy biết rất nhiều chỗ và không có nơi nào trong thành phố mà cậu ấy không quen thuộc. Ngoài ra, cậu ấy và Tư Hoài Cảnh có vẻ quan hệ không tồi, hỏi thăm một chút về Tư Hoài Cảnh cũng không khó.
Ôn Nhụy chặc lưỡi: “Tôi đã nói cô này, cô thực sự sẽ không thích Tư Hoài Cảnh đâu, đúng không?"
"Hắn cũng không phải loại người dễ chọc vào đâu.” Với tư cách là bạn của Nhan Hạ, Ôn Nhụy không khỏi thuyết phục cô: “Tôi nghe nói mấy ngày trước có một người phụ nữ trèo lên giường anh ta khỏa thân, ai ngờ bị anh ta thẳng tay ném ra khỏi khách sạn."
Nhan Hạ nhướng mày, nhưng cô chưa từng nghe nói tới.
Nhưng đồng thời, cô cũng nghĩ đến bữa trước đến tìm Tư Hoài Cảnh, may mà không bị ném ra ngoài.
Cô mím môi, khó chịu nói với Ôn Nhụy: "Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi đang tìm anh ấy có chút việc."
Ôn Nhụy nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, tôi sẽ hỏi thăm cho. Đừng lo lắng!"
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Hạ siết chặt vô lăng.
Lời vừa rồi của Ôn Nhụy còn vang vọng bên tai cô, cô nhất thời quan hệ với Tư Cảnh Hoài vì nghĩ rằng anh là người có kinh nghiệm già đời.
Nếu cô mà bị anh ném ra ngoài... e rằng cô sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thành phố.
Trong lúc nhất thời, cô không biết mình là may mắn hay xui xẻo.
Rốt cuộc, người đàn ông Tư Cảnh Hoài đó thực sự không tốt chút nào.
Ôn Thụy hỏi thăm rất nhanh.
Trong lúc cô đang chờ đèn giao thông, tin nhắn của Ôn Nhụy được gửi tới: "Chị em, tôi tìm được địa chỉ rồi. Trùng hợp là tôi cũng đang ở đây. Mau đến đây, tôi sẽ nhanh chóng giúp đỡ cô!"
Màn hình điện thoại nhấp nháy: "Chờ đó!"
Sau khi gửi tin nhắn, cô nhanh chóng lái xe trở lại công ty để lấy bản báo cáo đã làm lại.
Khi cô đến địa chỉ Ôn Thụy gửi sau một chặng đường dài, màn đêm vừa buông xuống.
Đây là một câu lạc bộ tư nhân.
Có một hàng ô tô sang trọng đậu trước cửa, chiếc BMW nhỏ của cô có vẻ hơi mờ nhạt trong số những chiếc ô tô sang trọng.
Đỗ xe vào, cô tô soi gương chiếu hậu tô son, đi ra cốp xe để thay đôi giày đế bằng khi lái xe rồi bước vào câu lạc bộ với một đôi giày cao gót cao bảy cm.
Cô có dáng người đẹp, mặt trước và sau cong, vòng eo vặn vẹo và đung đưa khi đi giày cao gót.
Mái tóc dài tùy ý được búi ra sau đầu, xõa ngang eo, chỉ cần nhìn vào lưng cũng có thể biết cô là một người phụ nữ xinh đẹp hiếm có.
Vì thế khi mở clb tư nhân ra, cô thực sự làm cho mọi người trong phòng ngạc nhiên.
Trong phòng có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ.
Ôn Thụy cũng ở đó, tựa vào người Tư Cảnh Hoài, nói cái gì đó không biết.
Tư Cảnh Hoài ngồi bên cạnh một cô gái mặc đồ sáng màu. Cô gái mặc váy trắng ngồi cạnh Tư Cảnh Hoài, lặng lẽ mỉm cười.
Cô vừa bước vào, mọi người đều nhìn cô.
Khi Tư Cảnh Hoài nhìn thấy Nhan Hà, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhan Hạ trong lòng cười lạnh: "Giả bộ cái quái gì, đêm đó trên giường anh cũng có lạnh lùng như vậy sao."
Không biết là ai nói: “Này, hôm nay Nhan tiểu thư xinh đẹp sao lại đến đây?"
"Không đi hầu hạ Cố Nhất Thần sao?"
Tất cả chỉ trong một vòng người. Cho dù cô không quen biết với những người ở đây, nhưng về cơ bản cô cũng đã nhìn thấy họ trong nhiều dịp khác nhau.
Mọi người đều biết Nhan Hạ bám dính lấy Cố Nhất Thần, có người trêu chọc cũng không có gì mới mẻ.
Nhưng người phát ngôn lại không biết, sau khi họ nói xong, sắc mặt Tư Cảnh Hoài liền lạnh đi một chút.
Nhan Hạ cười không nói gì.
Nhưng Ôn Nhụy đứng dậy, đẩy cô gái bên cạnh ra, nói với Nhan Hạ: “Hạ Hạ, mau ngồi đi.”
Nhan Hạ mỉm cười ngồi xuống, có người tiến tới nói chuyện với cô.
“Nghe nói cô và Cố Nhất Thần đã chia tay?”
Người nói là một phú nhị đại tên Khâu Vân, Nhan Hạ biết nhưng không quen.
Đề cử và theo dõi truyện tạo động lực cho mình nha >3