Đột nhiên Phó Thầm yên tâm, những cảm xúc lo lắng đều thay thành đau lòng, bước của của anh rất nhẹ, nhưng Lạc Hành Hòa vẫn nghe thấy, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
Anh thấy vẻ mặt cậu kháng cự, khóe miệng banh chặt muốn chết, hình như là nan kham do bị đánh vỡ.
“Tại sao không đi đến tiệm, trễ vậy rồi mà em không đói bụng à?” Phó Thầm ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng không hỏi cậu bị gì, giọng nói bình thản như thương: “Anh làm cơm rồi, giờ không về thì Tinh Lịch ăn hết đấy.”
Lạc Hành Hòa im lặng một lát, giọng nói hơi khàn: “Anh không hỏi chuyện gì đã xảy ra à?”
“Mọi người ai cũng có bí mật của riêng mình, tại sao anh phải hỏi?” Phó Thầm cảm thấy kỳ quái ngược lại: “Em là một người độc lập, cũng có bí mật của chính mình. Nên không cần nói ra cho anh, anh cũng sẽ không hỏi em.”
Lạc Hành Hòa lại im lặng lần nữa, rồi đứng lên: “Đi thôi, trở về.”
“Dứt khoát vậy à?” Phó Thầm cười ôn hòa, xem Lạc Hành Hòa như một đứa trẻ ở thời kỳ phản nghịch.
“Chính anh nói cơm sắp hết rồi mà?” Tâm trạng tăm tối của Lạc Hành Hòa trở nên tốt hơn chút, cậu không biết rõ loại cảm giác này, nhưng không từ chối nó.
“Ừm, quay về thôi.”
Hai người một trước một sau bước đi, hoàng hôn vừa lúc chiếu rọi, cậu nheo mắt lại.
Lúc quay lại tiệm, mọi người và Phó Tinh Lịch vẫn chưa chạm đũa, họ đều đang đợi hai người đến. Mọi người cũng chú ý đến vết thương trên mặt Lạc Hành Hòa nhưng đều ăn ý không hỏi gì, mà tiếp đón hai người vào ăn cơm.
Sau khi đóng cửa thì Lạc Hành Hòa ôm cặp sách định rời đi, Phó Thầm kéo cánh tay cậu lại.
“Em đợi anh chút.”
Phó Tinh Lịch đã đi về trước, do Phó Thầm sợ nhỏ về nhà lúc khuya không an toàn. Tối nay buôn bán khá tốt nên tiệm trà sữa đóng cửa trễ, bây giờ trên đường đã không còn nhiều tiệm mở cửa.
Lạc Hành Hòa dùng ánh mắt để biểu đạt sự khó hiểu, Phó Thầm cười cười: “Đã trễ rồi, 1 mình em đi không an toàn. Vừa lúc nhà anh ở gần đây, hay là đêm nay em đừng về.”
Chủ yếu là Phó Thầm lo lắng cho vết thương trên mặt cậu, Lạc Hành Hòa nhìn như loại người không biết tự xức thuốc. Nhà họ Lạc lại mặc kệ cậu, có khi nhìn thấy vết thương còn mắng chửi cậu vài câu.
Miệng Lạc Hành Hòa giật nhẹ: “Em thì có gì mà không an toàn.”
“Con nít không nên đi lung tung trên phố vào đêm khuya.” Phó Thầm trợn mắt nói dối: “Đi thôi, anh đâu phải người xấu.”
Anh lôi kéo tay Lạc Hành Hòa, không ngờ cậu ta cũng thực sự ngoan ngoãn đi theo sau mà không nói lời nào.
Nhà Phó Thầm xác thực gần đây, đi một lát đã đến. Anh buông tay Lạc Hành Hòa ra, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.
Lạc Hành Hòa cúi đầu nhìn cánh tay của bản thân, còn tàn lại chút hơi ấm của người kia, lúc da thịt kề sát, cậu có thể cảm nhận thấy mạch đập của đối phương.
Tươi tắn, mạnh mẽ.
“Vào đi.” Phó Thầm đưa dép cho cậu.
“Cái này là anh cố ý chuẩn bị trước, đồ mới.”
Động tác đeo dép lê của Lạc Hành Hòa hơi ngừng lại, sau đó mặt không biểu cảm xỏ chân đi vào. Bỏ cặp sách xuống cậu mới có thời gian xem xét nhà của Phó Thầm.
Không lớn nhưng trang hoàng rất ấm áp, ánh đèn là màu loại ấm, toàn bộ nhà nhìn thật sạch sẽ.
“Em ngồi trước đi, anh đi rót ly nước.” Phó Thầm sợ cậu ngại nên cố ý trách đi, cho cậu thời gian thích ứng.
Uống nước xong Phó Thầm mới đem hộp đồ y tế ra.
“Lại đây, anh xức ít thuốc cho em.”
Đôi mắt đen kịt của Lạc Hành Hòa gắt gao nhìn anh chằm chằm: “Đây mới là mục đích chính của anh phải không?”
“Trẻ con đừng nghĩ nhiều như vậy, dễ hói đấy.” Phó Thầm tránh đi vấn đề này, không trả lời. Anh cẩn thận dùng tăm bông tẩm cồn lau miệng vết thương.
Lạc Hành Hòa vẫn không nhúc nhích để anh tùy ý làm, nhưng ánh mắt cứ tỏa định ngay mặt Phó Thầm. Làm anh nghĩ rằng bộ trên mặt bản thân có dính gì đó hay sao.
Quá trình xức thuốc rất thuận lợi, do Lạc Hành Hòa rất phối hợp, cũng không hề kêu đau. Mặt mày không có biến hóa gì nên Phó Thầm không biết cậu ta là không đau thật hay giả vờ vì mặt mũi.
“Phòng khác không có người ở nhưng anh thường xuyên quét dọn nên em không cần lo lắng, đi tắm trước đi.” Phó Thầm đi vào hắn lấy quần áo cho cậu.
“Qυầи ɭóŧ là đồ mới, anh phỏng chừng kích cỡ ăn mặc của em cũng không khác biệt lắm.” Phó Thầm nói câu này rất bình tĩnh, không có cảm giác ngại ngùng.
Cơ thể anh khá gầy, Lạc Hành Hòa cũng vậy nhưng thực sự cậu còn có chút cơ bắp, kích thước không khác nhau nhiều.
“Em có thể tắm thoải mái, anh không gấp.”
Anh suy đoán chắc Lạc Hành Hòa đánh nhau với ai đó một trận, tắm rửa sẽ thả lỏng cơ bắp hơn.
Lạc Hành Hòa gật đầu, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Phó Thầm thỏa mãn thở ra, anh cảm thấy đối phương rất nghe lời, tuy đôi khi ngoài lạnh trong nóng nhưng tóm lại vẫn rất tốt. Lạc Hành Hòa tắm rửa nhanh chóng, Phó Thầm cũng không phải loại người lâu lắc. Nên tắm xong cả hai ngồi trên sofa xem TV, cậu đột nhiên mở miệng hỏi anh.
“Anh này, nếu anh bị bắt nạt thì anh sẽ làm gì?”