“Sau đó thì sao?” Nội tâm Lạc Hành Hòa không có chút gợn sóng. Lúc cậu phát hiện hộp chocolate đó đã định đi trả lại cho cô, nhưng chưa kịp đi thì bị đám người ủy viên sinh hoạt nhìn thấy. Chuyện này cậu có trách nhiệm, Kim Tịch cũng vậy, cô không đứng ra giải thích lúc cậu cần. Bây giờ mọi chuyện đã qua mới đến xin lỗi, suy cho cùng chỉ là cô ta thấy chính mình không sai, đến xin lỗi để cho bản thân an tâm thôi.
“Tôi biết bản thân sai rồi, cậu đừng bơ tôi được không? Rất xin lỗi cậu.” Hốc mắt Kim Tịch đỏ bừng, giọng điệu đáng thương. Bộ dạng nhu nhược đáng yêu như vậy là nam sinh bình thường chắc sẽ không từ chối nổi.
Nhưng Lạc Hành Hòa không phải nam sinh bình thường, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tôi biết rồi, giờ cô tránh đường được chưa? Tôi phải đi ăn cơm.”
Kim Tịch tức cậu không hiểu phong tình, nhưng lại rất mê loại khí chất này của cậu. Cô biết loại người như Lạc Hành Hòa lúc không thích ai sẽ luôn bày ra mặt lạnh lùng, lúc thích rồi chắc chắn sẽ đem người đó trở thành công chúa để yêu thương, đối mặt với các nữ sinh khác sẽ tránh như rắn rết.
“Vậy hôm nay tôi không quấy rầy cậu nữa, lần sau lại đến tìm cậu nhé?” Kim Tịch nghiêng người tránh đường.
Lạc Hành Hòa không trả lời, nhấc chân đi xuống dưới lầu, bóng hình mảnh khảnh biến mất rất nhanh.
Tan học buổi chiều cậu định rời đi luôn nhưng Phó Tinh Lịch gọi cậu lại.
“Lạc Hành Hòa, ông giúp tui một việc được không?” Khuôn mặt Phó Tinh Lịch như khóc tang: “Bên xã đoàn âm nhạc đột nhiên thông báo có việc, nhưng hôm nay tui phải trực nhật. Tui không có cách nào nên ông giúp tui được không?”
Nhỏ không định nhờ Lạc Hành Hòa giúp, nhưng không biết tại sao hội chị em hôm nay đều bận hết, không ai rảnh để giúp nhỏ.
Sau đó có một người kiến nghị nhỏ, nói là gần đây nhỏ với Lạc Hành Hòa có quan hệ tốt vậy nên có thể nhờ cậu ta giúp cho.
Phó Tinh Lịch không biết cậu ta có đồng ý giúp hay không, nhưng cứ thử xem.
“Vậy bà đi đi.” Lạc Hành Hòa mặt mày không biểu cảm, đem cặp sách trên lưng để xuống.
“Cảm ơn nha! Ông đúng là người tốt!”
Lạc Hành Hòa được phát thẻ người tốt nhanh chóng quét dọn phòng học sạch sẽ, đeo cặp sách lên chuẩn bị đi đến tiệm trà sữa.
Bước tới cầu thang thì cậu bị chặn lần nữa.
Cậu hơi nhíu mày, sao hôm nay cứ có người phiền phức chặn cậu ngay cầu thang vậy?
“Lạc Hành Hòa, tao có việc tìm mày.”
Nam sinh cao lớn trước mặt cũng khá đẹp, nhưng biểu tình căm ghét trên mặt làm hắn ta nhìn hơi vặn vẹo.
“Mày dám đi với tao không?”
Lạc Hành Hòa liếc mắt nhìn hắn, anh trai trên danh nghĩa cùng cha khác mẹ với cậu. Phía sau Lạc Tấn Nhuận còn có vài nam sinh cường tráng khác, hiển nhiên là không có ý tốt.
“Hôm nay không rảnh.”
“Tao muốn tìm mày lúc nào thì tìm, ai quan tâm mày có rảnh hay không. Bây giờ mày không rảnh cũng phải đi với tao.” Lạc Tấn Nhuận đưa mắt nhìn đám này phía sau, họ lập tức đi đến sau lưng Lạc Hành Hòa, vây quanh cậu.
Bởi vì chỗ này có camera nên bọn họ không thể làm chuyện quá mức, chỉ có thể tìm chỗ khác không có camera. Mà chỗ kia không thể chặn đường Lạc Hành Hòa nên cả đám hết cách mới chặn cậu ngay tại đây.
Đôi mắt Lạc Hành Hòa lạnh thấu xương, nếu hôm nay không phát sinh chuyện gì cậu cũng không có cách trở về. Trùng hợp gần đây tâm trạng của cậu khá tệ, mấy người này lại chủ động đưa đầu lên họng súng của cậu.
Vừa vặn.
......
Hôm nay mí mắt Phó Thầm cứ giật liên tục, làm anh không thoải mái trong lòng, cảm giác như có chuyện gì đó sắp phát sinh. Đặc biệt là lúc nhìn thấy một mình Phó Tinh Lịch đi đến cửa tiệm.
“Tinh Lịch, sao hôm nay Hành Hòa không đi chung với con?” Phó Thầm rót ly nước cho nàng, Phó Tinh Lịch thoạt nhìn rất mệt, thở hổn hển.
“Haiz, chú nhỏ không biết đâu. Hôm nay xã đoàn âm nhạc đột nhiên có việc, con bị kêu đi giúp, mệt chết rồi.” Phó Tinh Lịch không hề nho nhã uống hai ly nước lớn, mới cảm thấy giải khát: “Lạc Hành Hòa chưa đến ạ? Vốn dĩ hôm nay tới lượt con trực nhật, nhưng bên xã đoàn thúc giục quá nên con nhờ Lạc Hành Hòa làm giúp, theo lý thuyết thì không tốn bao nhiêu thời gian mới phải.”
Phó Thầm nhíu mày: “Chú hơi lo lắng, con ở trong tiệm chơi đi. Chú đi trường học nhìn thử xem.”
“Cậu ta là đàn ông con trai, xảy ra chuyện gì được.” Phó Tinh Lịch không cảm thấy đây là chuyện lớn, tích cách của Lạc Hành Hòa cũng không giống người thích gây sự.
“Tinh Lịch, không thể nói vậy.” Phó Thầm không tán đồng nhìn nhỏ: “Ai cũng vậy thôi, là nam thì sẽ không gặp nguy hiểm à?”
Phó Tinh Lịch lè lưỡi: “Dạ biết rồi, chú nhỏ.”
Phó Thầm gật đầu: “Con ở trong tiệm nghỉ ngơi đi, chú đi một lát sẽ về.”
“Dạ, chú nhỏ nhớ cẩn thận.”
Vào thời gian này đa số học sinh đã đi hết, Phó Thầm nói tới tìm học sinh. Anh tuấn tú xinh đẹp, biểu cảm cũng rất chân thành nên chú bảo vệ không hỏi nhiều mà cho anh đi vào.
Bởi vì chuyện lần trước nên Phó Thầm cũng khá hiểu về đường lối ở trường học. Phó Tinh Lịch thì hay nói vị trí phòng học của nhỏ cho anh nghe nên mục đích của Phó Thầm rất minh xác, không hề lãng phí thời gian.
Phó Thầm không phí nhiều sức lực đã tìm thấy Lạc Hành Hòa. Cậu cúi đầu ngồi bên cạnh bồn hoa, không nhìn rõ biểu cảm.