Phó Tinh Lịch chống cằm, em ấy đói bụng quá trời, sao hôm nay chú lại quan tâm chuyện học của em như vậy. Rõ ràng đã biết yêu thích của em từ trước nhưng lại nghiêm trang nói sẽ cho em nhận thức được điểm sai của bản thân.
Chủ nhiệm lớp thì rất vui mừng, cô còn tưởng phụ huynh của Phó Tinh Lịch không quan tâm em ấy lắm. Bởi vì nếu có quan tâm thì em ấy sao lại đọc truyện tranh trong giờ học, không nghĩ tới Phó Thầm hỏi thăm cẩn thận như vậy.
Trong họ đang nói chuyện thì có âm thanh ồn ào truyền đến, còn có tiếng hét tức giận, mấy nam sinh đẩy một người đi vào.
“Cô Triệu, bọn em tìm thấy ăn trộm!”
Cô Triệu chính là chủ nhiệm lớp, sắc mặt cô trở nên nghiêm túc nhìn mấy đứa nhóc: “Các em nói rõ ràng.”
Một tên nam sinh rất tức giận chỉ vào người bên cạnh nói: “Là Lạc Hành Hòa!”
“Chính là nó, hôm nay bọn em tận mắt nhìn thấy nó lấy một hộp chocolate từ trong cặp ra, là loại rất đắt. Lạc Hành Hòa sao có thể tự mua nổi?”
Hộp chocolate kia bị ném lên bàn, phát ra một tiếng bang.
Cô Triệu biết điều kiện gia đình Lạc Hành Hòa cũng không khá giả gì mấy, cái nhãn hiệu chocolate này cũng đắt, nên cô nghiêm khắc hỏi: “Lạc Hành Hòa, em có gì muốn nói không?”
Cậu trai đứng ở một bên nhắm lại môi, tóc mái dài thoáng che khuất đôi mắt của cậu, biểu cảm đều bị che đi, chỉ bày ra sự trầm mặc đối với mọi người.
“Chắc chắn nó đang chột dạ!”
“Khẳng định là nó lấy, nếu không lấy sao nó lại im lặng?”
Cô Triệu lại hỏi thêm hai lần nữa, Lạc Hành Hòa vẫn không nói chuyện, nên cô cũng nhận định là do cậu lấy, tức giận quát: “Lạc Hành Hòa, em có biết đây là quỹ lớp, là tiền của mọi người không!?”
Phó Thầm hơi nhíu mày, anh biết Lạc Hành Hòa không lấy. Sự thật là số tiền đó đã bị mấy tên nam sinh này dùng hết, bọn họ lấy toàn bộ quỹ lớp đi uống rượu ca hát, họ sợ nên bị phạt muốn tìm người chịu tội thay. Tìm tới Lạc Hành Hòa là do thường ngày cậu rất trầm mặc, bị bắt nạt cũng không nói gì, mà một người ai cũng bắt nạt được như cậu ta lại lọt vào mắt của hoa khôi trường.
Chocolate là hoa khôi đưa cho cậu, nhưng cậu lại không nói một lời nào.
Phó Thầm giả bộ ho: “Cô Triệu, tôi thấy có chỗ nào đó sai sai.”
Khi nãy kích động quá nên cô Triệu cũng quên mất ở đây còn có Phó Thầm. Nhưng nghe anh nói vậy, cô không vui: “Phó tiên sinh, ý cậu là sao?”
“Tôi cũng không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng tôi nghĩ là...” Phó Thầm nhìn thẳng vào cô giáo: “Nếu như có người lấy tiền, chắc sẽ không cao điệu như vậy, chờ mọi chuyện qua đi mới dùng nó, cô thấy đúng không?”
Cô Triệu im lặng một lát: “Nhưng quỹ lớp chắc chắn là bị người trong lớp học lấy mất.”
“Theo tôi biết thì Lạc Hành Hòa là một học sinh rất điệu thấp, tuy điều kiện nghèo khó nhưng thành tích học tập rất tốt, hơn nữa còn làm việc thuê rất nhiều.” Phó Thầm cười, giọng điệu lại rất lãnh đạm : “Và trong tình huống không có chứng cứ thì tôi cảm thấy không nên tùy tiện định tội. Bởi sự việc này ảnh hưởng rất lớn đối với học sinh, hay là cô nên cẩn thận hơn?”
Mấy tên nam sinh kia đỏ mặt lên, cực kỳ hận Phó Thầm: “Ý anh là bọn tôi vu khống Lạc Hành Hòa à?”
“Vậy sao nó không giải thích về hộp chocolate này?”
Phó Thầm nhíu mày: “Tôi thấy một hộp chocolate rất bình thường, tuy rằng mắc nhưng chưa đến mức không mua nổi. Hoặc có thể là người khác tặng?”
“Và... Tôi thấy các cậu giống như rất chắc chắn là Lạc Hành Hòa lấy, luôn nhấn mạnh là cậu ta?” Phó Thầm ngừng một lát rồi nói tiếp: “Không biết là tại sao nhỉ, chột dạ à?”
“Anh nói cái gì!?”
“Bọn tôi không có chột dạ!”
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, đều do ma quỷ cám dỗ bọn họ lấy cắp một số tiền. Nhưng mà không ngờ lại xài hết nên phải tìm người gánh tội thay, nếu không thì cô giáo phát hiện sẽ...
Cô Triệu nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, cô đảo mắt nhìn mấy cậu học sinh, nhíu chặt mày.
Phó Thầm đứng dậy: “Cô Triệu, tôi cũng không tiện nói nhiều hơn, nhưng mà những gì chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Vẫn cần chứng cứ để quyết định, cô nên thử nhìn từ một góc độ khác. Nghèo khó sẽ không khiến người ta trở nên sa đọa, mà ngược lại có người bên ngoài nhìn tốt đẹp nhưng bên trong đã sớm mục nát.”
Phó Thầm nói ẩn ý, sắc mặt của cô Triệu nhất thời hơi khó coi.
“Phó tiên sinh, sao cậu biết rõ tình trạng của Hành Hòa như vậy?”
Phó Thầm nhìn Lạc Hành Hòa rồi trả lời: “À, Tinh Lịch thường hay nói đến cậu ta cho tôi nghe.”
Phó Tinh Lịch đứng một bên sợ đứng hình, em ấy có nhắc đến Lạc Hành Hòa với chú lần nào đâu?
“Thôi tôi không quấy rầy mọi người nữa.” Phó Thầm chỉ là một người ngoài, không xen vào nhiều được, anh dắt theo cháu gái rời khỏi văn phòng.
Trên đường đi, Phó Tinh Lịch nhịn không được mở miệng biện giải cho bản thân: “Con không có nhắc đến cậu ta bao giờ.”
Phó Thầm cười ôn hòa: “Ừm, con không có nói. Nhưng con xem truyện BL 18+.”
Phó Tinh Lịch lập tức cúi đầu ngoan ngoãn nói: “E hèm, chú à, con sai rồi.”
Bên kia Lạc Hành Hòa dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn theo Phó Thầm rời đi, cậu không có thân thiết gì với Phó Tinh Lịch. Biểu cảm của nhỏ khi nãy cũng không giống sẽ thường hay nhắc đến cậu.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, cậu đột nhiên âm trầm nhìn thoáng qua vài người đứng trước mặt.
Cô Triệu hơi khó xử, nhưng cô thực sự không có chứng cứ, đành mắng đám nam sinh rồi cho bọn họ đi.
Bọn họ rất tức giận trong lòng, nhưng không dám nói gì, nên cố ý đi đυ.ng vào Lạc Hành Hòa: “Coi như mày may mắn, nhưng mày là người trộm, bọn tao sẽ kiếm được chứng cứ.”
Lạc Hành Hòa không nói gì, xoay người đi luôn.