Cô gái trẻ đáng yêu cầm lấy túi đựng trà sữa, hơi đỏ mặt, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, hoan nghênh lần sau lại đến.” Chàng trai sau quầy mặc một đồ lông màu trắng, ống tay vén lên, lộ ra bàn tay trắng nõn, khớp xương ngón tay rõ ràng, không tránh được sẽ khiến con gái nhà người ta đỏ mặt.
Đợi người rời đi, có nhân viên mở miệng trêu chọc: “Ông chủ, cửa hàng của chúng ta không cần phải làm quảng cáo gì cả, có anh là được rồi, haha.”
Phó Thầm nghe vậy không hề giận dỗi mà cười tươi, trong sáng tuấn tú, làm mọi người trong người đều xem ngây người.
“Đừng phân tâm, làm việc nào.”
Một cô gái nhỏ chờ lấy trà sữa kế bên lấy tay che ngực, lén chụp thật nhiều ảnh, hôm nay chủ cửa hàng vẫn đẹp trai như vậy, giọng nói cũng dễ nghe.
Không uổng công cô bé xếp hàng đợi thật lâu.
Thời gian trôi đến giữa trưa, người tới mua trà sữa cũng ít dần, chỉ lai rai đến vài người, thường hay nhìn lén Phó Thầm.
Tiệm trà sữa này khá nổi tiếng, bởi vì không chỉ trà sữa ngon bổ rẻ mà chủ cửa hàng còn đẹp trai.
Mỗi lần nhìn thấy anh, anh sẽ luôn cười dịu dàng với mọi người.
Phó Thầm nhìn giờ giấc, rửa tay sạch sẽ rồi mặc áo khoác vào chuẩn bị ra ngoài.
“Ông chủ, hôm nay không ăn ở đây à?” Mấy nhân viên trong cửa hàng mặt mày thất vọng, ông chủ biết nấu ăn, còn làm rất ngon, nhưng rất ít khi nấu. Bọn họ mong đợi cả một buổi sáng, không nghĩ tới hôm nay ông chủ lại không ăn cơm ở đây.
Phó Thầm cười xin lỗi: “Mọi người thông cảm nhé, tôi vừa nhận được cuộc gọi, cháu gái xảy ra chút chuyện ở trường học, tôi phải qua đó xem, lần sau sẽ ăn cùng.”
“Dạ, ông chủ đi cẩn thận.” Mọi người nhìn anh rời đi.
Phó Thầm lái xe đi đến trường học, trong lúc chờ đèn đỏ, anh ngồi ngẫm lại cốt truyện, xác định hôm nay là ngày vai chính bị vu oan.
Phó Thầm không phải người ở thế giới này, hoặc nói theo cách khác thì anh cũng không phải người. Anh là từ không gian cao vĩ độ đến, là nhân viên công tác thuộc bộ xuyên nhanh. Nhưng khác với những nhân viên kia, anh chỉ là một đoạn số liệu, thân thể là do nhân viên nghiên cứu làm cho anh.
Lần đầu làm nhiệm vụ, Phó Thầm chọn nhiệm vụ có độ khó bình thường, là loại phụ trợ, ký kết với hệ thống bạch nguyệt quang. Đi đến 3000 thế giới trợ giúp những vai chính có vận mệnh nhấp nhô vượt qua cửa ải khó khăn.
Vai chính không phải cả đời đều được thuận buồm xuôi gió, bọn họ sẽ gặp đủ loại khó khăn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Nhiệm vụ của Phó Thầm là trợ giúp những vai chính đó khắc phục khó khăn, thành cao đi lên nhân sinh đỉnh cao.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ nên Phó Thầm không biết cái gì mới được gọi là rất nguy hiểm, nhưng chắc là giúp đỡ vai chính né tránh một ít kiếp nạn sẽ thành công?
Anh cũng không biết chính xác, nên chờ sau này hẳn tính.
Cháu gái anh Phó Tinh Lịch là học sinh năm hai của trường cấp 3 số 9. Bởi vì lúc đi học lén đọc truyện tranh bị giáo viên phát hiện, chủ nhiệm lớp mới gọi điện thoại cho anh.
Phó Tinh Lịch cho nhà trường số điện thoại phụ huynh là Phó Thầm, bởi vì cha mẹ của em ấy lo buôn bán, ngày thường không có thời gian tham gia hoạt động trong trường của con gái họ. Hơn nữa cô bé còn có một số tâm tư không thể cho ai biết, nên chủ nhiệm lớp chỉ có số điện thoại của Phó Thầm.
Thật ra anh hiểu ý nghĩ của cô bé, bởi vì cha mẹ của Phó Linh Lịch sẽ quở trách em ấy, so sánh với người chú ôn hòa như anh thì cô bé sẽ cảm thấy thân thiết hơn.
Một đường đi thẳng đến trường học của cháu gái, Phó Thầm suýt lạc đường. Trong trường học rất lớn, hoàn cảnh cũng khá tốt đẹp, anh hỏi thăm vị trí văn phòng rồi bình tĩnh đi đến đó.
Lúc đến văn phòng thì ở đó cũng không đóng cửa, Phó Thầm lễ phép gõ gõ cửa, chờ mọi người ở bên trong nhìn qua, anh nở nụ cười: “Chào cô giáo, tôi là phụ huynh của Phó Tinh Lịch, tên là Phó Thầm.”
Ở thế giới này Phó Thầm dùng tên thật, nhưng thân thể không phải của anh, anh chỉ đem ý thức vào thế giới này... À còn mang theo một cái hệ thống nữa.
Nguyên chủ tên là Phó Dư Ngôn, nhưng từ lúc Phó Thầm đến đây, hệ thống sửa chữa giả thiết, làm mơ hồ ký ức của những người khác, vì giúp ký chủ làm nhiệm vụ thuận tiện hơn.
“Chào Phó tiên sinh, mời cậu ngồi.” Giáo viên là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, cô bắt tay với Phó Thầm, nhìn anh ngồi vào đối diện mới ngồi xuống theo.
“Xin lỗi vì đột nhiên mời Phó tiên sinh đến đây, chỉ là Tinh Lịch có chút vấn đề nhỏ, tôi muốn nói với cậu. Cho dù phụ huynh có bận thì ở phương diện giáo dục con cái vẫn nên để tâm hơn.”
Phó Thầm cười gật đầu, quay qua nhìn Phó Tinh Lịch một cái: “Cô giáo nói rất đúng.”
Phó Tinh Lịch nhìn chú đến cũng không hoảng loạn, ngược lại chớp mắt với cậu, thật nghịch ngợm. Bởi vì cô bé biết người chú này sẽ không đánh chửi em ấy, cũng không cáo trạng lại với ba mẹ em.
Thật ra đọc truyện tranh trong giờ học tuy là không tôn trọng giáo viên, nhưng chưa đến mức mời phụ huynh, chủ yếu là nội dung của truyện.
Sắc mặt chủ nhiệm lớp nghiêm túc: “Phó tiên sinh, Tinh Lịch vẫn còn nhỏ, con bé không nên xem mấy thứ này.”
Phó Thầm cúi đầu nhìn nội dung trong sách, cậu thấy một chàng trai đang đè trên ngủ một chàng trai khác, làm một số chuyện không thể miêu tả. Anh bình tĩnh phân tích một chút, phong cách không tệ, nhưng chỗ nào đó vừa nhìn là biết giả, bình thường thì *** của người ta không nhiều như vậy.
“Phó tiên sinh?” Chủ nhiệm lớp thấy cậu không giống như đang tức giận, nhịn không được nói: “Tôi cho rằng vấn đề này nên được phụ huynh xem trọng hơn, Tinh Lịch đang là tuổi thanh xuân thiếu niên, nên đặt trọng tâm lên việc học, Phó tiên sinh thấy đúng không?”
Phó Thầm gật đầu, vẻ mặt lộ ra biểu cảm áy náy: “Tôi hiểu rồi, nhất định sẽ dạy lại Tinh Lịch, làm cho con bé hiểu cái sai của bản thân. Cũng phải cảm ơn cô giáo, cô đã vất vả.”
“Không có gì, dạy học và giáo dục là công việc của tôi.” Chủ nhiệm lớp lại lôi kéo Phó Thầm nói thêm chốc lát, anh rất kiên nhẫn.
Vốn dĩ nên đến lúc rời đi rồi, nhưng vẫn chưa thấy vai chính, nên Phó Thầm thay đổi đề tài, hỏi thành tích của Phó Tinh Lịch, nói chuyện tiếp với chủ nhiệm lớp.