“Đúng vậy ạ, con phải ghi chép cho thật đầy đủ để lúc con ngâm dược tề thì không cần phải lo lắng.”
Đường Trừng không e dè chuyện mình lấy cha đứa nhỏ làm thí nghiệm.
Nam Dương hầu liếc Ôn Hoài An trong vạc lớn một cái rồi cười tủm tỉm nói: “Trừng nhi làm rất đúng, con có thể từ từ tăng thêm chút dược tề nữa thể xem sức chịu đựng của hắn đến đâu.”
Nghĩ đến lần ngâm thuốc tra tấn mà mình trải qua, Nam Dương hầu liếc mắt nhìn Ôn Hoài An thoải mái ngâm dược tề càng thêm không vừa mắt.
“Ôn thế tử, cường thể dược tề trân quý như vậy nên cũng không thể để mấy người ngoài kia làm thí nghiệm được, chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
Ôn Hoài An bên trong vạc lớn: “…”
Dự cảm không tốt lúc trước quả nhiên không phải ảo giác, Nam Dương hầu đây là muốn giày vò hắn.
“Không ủy khuất, Hầu gia nói phải.”
Nam Dương hầu gật đầu hài lòng.
Lão đại phu: “…”
Cao ma ma đang nhóm lửa cùng Tào ma ma nghe Nam Dương hầu nói vậy, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Đường Tứ tiểu thư có thể giày vò như thế cũng không thể bỏ qua công lao của Nam Dương hầu.
Đường Trừng cảm thấy Hầu gia cha nói rất có đạo lý, quay đầu liền an ủi, khích lệ Ôn Hoài An.
“Đừng lo lắng, có câu nói rất hay là người trải qua đủ đau khổ mới trở thành người trên người, chờ ngươi ngâm dược tề xong nhất định sẽ thoái thai hoán cốt, thân thể vô cùng khỏe mạnh, khẩu vị cũng rất tốt, còn có thể ăn được cả một con lợn luôn.”
Nam Dương hầu giơ ngón tay cái lên khen: “Trừng nhi càng ngày càng có tài văn chương.”
Giờ phút này, Nam Dương hầu hiển nhiên đã quên Đường Trừng cũng từng nói câu như vậy lúc ông ngâm dược tề.
Khóe miệng Ôn Hoài An giật một cái: “…”
Hắn hiện tại không có cách nào nhìn thẳng vào hai chữ văn chương nữa rồi.
Nam Dương hầu đường đường là quan to tam phẩm của triều đình, không nghĩ lại không đáng tin cậy trước mặt Đường Trừng như vậy.
Sủng nữ nhi đến không có nguyên tắc như thế, trừ Nam Dương hầu ra chắc cũng chẳng còn ai khác.
“Cha, con đã không còn là con của trước kia, về sau người sẽ phát hiện, con chính là một kho báu, càng đào bới thì kinh hỉ lại càng nhiều.”
Đường Trừng nở một nụ cười kiêu ngạo, nàng thế nhưng là một thế gia đại tiểu thư đã từng học qua văn hóa cổ đại, xem đi, ngay cả Hầu gia cha – một người xưa thuần túy cũng tán thưởng nói nàng có tài văn chương.
Nam Dương hầu nhìn Ôn Hoài An rồi cười tủm tỉm: “Ôn thế tử, là người sắp đào bới kho báu, ngươi cũng thật may mắn đâu.”