Lão đại phu cũng đứng một bên quan sát.
Tào ma ma đúng là có tay nghề, đem cường độ ngọn lửa khống chế vô cùng tốt, nhiệt độ trong vạc không thấp nhưng lại đảm bảo không làm Ôn Hoài An bị bỏng.
Ôn Hoài An rất nhanh liền cảm nhận được hiệu quả của cường thể dược tề, giống như có gì đó tràn vào khắp ngóc nghách trong người, tê tê dại dại, rất thoải mái.
"Ta không có lừa gạt ngươi chứ, có phải rất dễ chịu hay không?" Đường trừng ngồi trên ghế nâng cằm lên, đôi mắt tràn đầy đắc ý.
Ôn Hoài An đè xuống đáy lòng khϊếp sợ và khó tin, thành thật đáp: "Xác thật rất dễ chịu." Sau đó nói chi tiết cảm nhận của mình.
Đường Trừng cũng thật sự ghi chép lại.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần, Ôn Hoài An tùy tiện liếc thấy chữ viết của Đường Trừng, mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khiến miệng hắn co quắp lại, ánh mắt lại lơ đãng rơi xuống gương mặt tinh sảo xinh đẹp của Đường Trừng, nàng ấy cúi thấp đầu nghiêm túc ghi chép trông thật nhã nhặn, thanh tao, cho người ta một cảm giác thật yên bình, dễ chịu, đồng tử Ôn Hoài An rung rung.
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho không nặng không nhẹ đánh gãy cái nhìn chăm chú của Ôn Hoài An.
Hắn mãnh liệt giật mình tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của nhạc phụ tương lai, khuôn mặt hắn cứng đờ lại, trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên một dự cảm bất ổn khác.
Đường Trừng đang cúi đầu ghi chép nghe được thanh âm của Hầu gia cha liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang, không ngờ cha ăn trưa xong nhanh vậy rồi quan tâm hỏi một câu.
“Cha, người nhanh như vậy liền ăn xong rồi sao, người ăn no chưa vậy?”
“Cha ăn no rồi.”
Nam Dương hầu vẫn rất hưởng thụ sự quan tâm từ nữ nhi bảo bối, nữ nhi trưởng thành rồi, còn biết quan tâm cha đâu, Nam Dương hầu rất cao hứng!
Đương nhiên, tưởng tượng đến cảnh con rể tương lai bị nấu lên nên ông chiến đấu nhanh gọn với bữa cơm, điều này đương nhiên không thể nói ra được.
Ôn Hoài An tiểu tử này vừa rồi mới nhìn Trừng nhi đến ngây người đâu, Nam Dương hầu có chút đắc ý trong lòng.
Hắn biết ngay nữ nhi bảo bối của hắn là tốt nhất mà, cũng thật tiện nhi tiểu tử này rồi.
“Trừng nhi, con đang ghi chép sao?” Nam Dương hầu bước đến bên người Đường Trừng nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy khóe mắt liền giật giật, trong lòng âm thầm nghĩ có phải là nên mời một nữ tiên sinh đến dạy thư pháp cho nữ nhi rồi không, nhưng nghĩ lại thì Trừng nhi từ trước đến nay đều chán ghét việc học nên cũng buông tha ý nghĩ này.