Nhân Chân Tâm

Chương 6: Vũ Quy Chiếu Cố (2)

Trình Nặc nào còn dám làm phiền Lâm Diệc Ngôn, cúi chào rồi đi đổi giày.

"Chờ đã." Tiếng gọi từ phía sau khiến cô dừng lại.

Trình Nặc quay lại, hỏi: "Chị, còn có chuyện gì sao?"

Lâm Diệc Ngôn thấy Trình Nặc đứng nghiêm như học sinh tiểu học bị gọi tên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Lần đầu gặp em, tôi thấy em rất ngoan."

Ơ... sao tự nhiên lại khen mình nhỉ? Trình Nặc liếʍ môi, định nói cảm ơn nhưng Lâm Diệc Ngôn đã tiếp lời: "Với tư cách là bạn giáo viên của em, tôi muốn nói một câu."

Trình Nặc đứng thẳng hơn, chăm chú lắng nghe: "Chị cứ nói đi."

"Về sau đừng làm mấy việc nguy hiểm nữa."

"Nguy hiểm gì cơ?" Trình Nặc ngơ ngác hỏi.

"Nhờ người khác gỡ nút áo giúp." Lâm Diệc Ngôn nhìn khuôn mặt thanh thoát của cô, giọng nói ý vị: "Dễ bị người ta lợi dụng lắm."

Trình Nặc đỏ mặt, lúng túng: "Em tự mình không làm được... Hơn nữa, chị cũng là nữ mà."

"Nữ thì không thể lợi dụng sao?"

Trình Nặc hiểu từng từ, nhưng ghép lại thì không hiểu ý: “Ý chị là sao?”

Lâm Diệc Ngôn không có biểu cảm thừa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nếu đối phương là người đồng tính thì sao?"

Trình Nặc ngạc nhiên, lòng đầy thắc mắc: Liệu chị ấy có phát hiện ra điều gì không? Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Diệc Ngôn, hít sâu, mạnh dạn hỏi: "Vậy, chị cũng là…?"

Lâm Diệc Ngôn khoanh tay, nhìn cô với cảm xúc lạ lẫm, rõ ràng trả lời: "Đúng vậy”

Trình Nặc không biết nói gì, chỉ đứng đó im lặng.

---

"Đinh ——" Thang máy mở, Trình Nặc bước ra.

Khu chung cư rất lớn, đường nhỏ quanh co. Dựa theo bảng chỉ dẫn, cô đi khá lâu mới đến cửa. Khi đi qua phòng bảo vệ, thấy cô ăn mặc kín mít, bảo vệ nhìn cô kỳ lạ.

Trình Nặc miễn cưỡng cười, nói: "Bác bảo vệ, giúp cháu mở cửa nhé?"

Khuôn mặt xinh đẹp luôn khiến người ta dễ dàng có cảm tình, bảo vệ vui vẻ quẹt thẻ mở cửa.

Trình Nặc cảm ơn, kéo áo khoác chặt hơn, đón gió lạnh đi ra. Gió lạnh nhanh chóng làm tan biến hơi ấm trên mặt cô. Cô bước đi không ngừng, đầu óc quay cuồng với những lời của Lâm Diệc Ngôn.

Lâm Diệc Ngôn là người đồng tính, điều này cô hoàn toàn không ngờ. Cô nhớ lại khoảnh khắc Lâm Diệc Ngôn giúp cô gỡ nút áo, cảm thấy thật lạ lùng.

Lâm tiểu thư có nghĩ rằng mình cố ý dụ dỗ không? Nghĩ đến đây, Trình Nặc cảm thấy rối bời, gió lạnh thổi vào mặt, tim cô đập nhanh hơn.

Cô nhanh chân hơn, bắt một chiếc taxi ở giao lộ.

"Đi đâu hả cô gái?" Tài xế hỏi.

"Đại học Truyền thông." Trình Nặc báo địa chỉ, rồi ngồi sụp xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng mình may mắn gặp được người tốt, giờ phát hiện ra mình đã quá đơn giản.

Điện thoại reo "leng keng", Trình Nặc tim đập nhanh hơn, ngón tay nắm chặt. Không phải là chị ấy chứ? Cô mở khóa, nhìn thấy tin nhắn WeChat mới, lòng nhẹ nhõm. Không phải Lâm Diệc Ngôn.

Cô mở tin nhắn.

【Trần Nhiễm: Gặp chưa?】

【Trình Nặc: Rồi.】

Cảm thấy bồn chồn, Trình Nặc không muốn nói chuyện phiếm với Trần Nhiễm, lắc đầu tắt cửa sổ chat, thở dài.

---

Trở về trường học, sự việc của Trình Nặc đã đến tai cô cô. Cả gia đình cô sống ở thành phố B, khi biết tin, em họ Triệu Tư Năm gọi điện ngay: "Chị đến sao không báo em, để em ra ga đón."

Trình Nặc không muốn phiền người khác, thấy nhiều taxi ở ga nên bắt một chiếc về trường.

Cô đùa: "Em là công tử quý giá, chị không dám làm phiền."

Triệu Tư Năm: "Chị còn thân hơn cả chị ruột của em, sao em có thể mặc kệ chị chứ?"

Trình Nặc cười ha ha.

"Nặc Nặc, tối nay ăn gì chưa? Nếu chưa để Tư Năm qua đón con." Tiếng của cô cô vang lên qua loa điện thoại.

Trình Nặc đang đói, cười đồng ý.

Triệu Tư Năm đến rất nhanh, nhìn cảnh trường vắng vẻ, nói: "Chưa khai giảng, ít người, sao chị không về nhà em ở tạm?"

Trình Nặc lắc đầu: "Nhà em nhiều mèo chó quá, chị không tiện."

Nhà cô cô nuôi hai con chó lớn và hai con mèo Ragdoll. Trình Nặc thích nhưng bị dị ứng, lần trước đến chơi về bị nổi mẩn đỏ.

Triệu Tư Năm ôm vai cô: "Không sao, chị đến thì mẹ em sẽ nhốt chúng lại."

"Nhốt chúng thì tàn nhẫn quá." Trình Nặc nói: "Đừng khuyên nữa, chị ở ký túc xá được rồi."

Triệu Tư Năm không ép, chuyển sang chuyện khác.

Khi đến nhà cô cô, cô cô cũng hỏi sao không ở nhà trước. Trình Nặc không nói về việc dị ứng mèo chó, chỉ nói lười thu dọn hành lý.

Cô cô là em gái duy nhất của ba Trình Nặc, coi cô như con gái, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: "Cô bé này thật bướng bỉnh."

Trình Nặc nịnh nọt ôm cô cô, cười nói: "Lần sau con sẽ ở mà."

Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to, môi hồng, giọng nói dịu dàng của Trình Nặc khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng