Nhân Chân Tâm

Chương 5: Vũ Quy Chiếu Cố (1)

Lâm Diệc Ngôn mỉm cười, rời đi.

Máy sấy hoạt động không khác gì ở nhà, Trình Nặc từ từ làm xong rồi đi ra.

"Uống cà phê không?" Lâm Diệc Ngôn hỏi từ xa.

Trình Nặc do dự một chút, rồi mỉm cười: "Vâng, được ạ."

Lâm Diệc Ngôn đưa ly cà phê cho Trình Nặc, ánh mắt lướt qua cổ áo áo choàng rộng thùng thình của cô, nhưng không chú ý nhiều, chỉ chỉ vào các lọ gia vị bên cạnh: "Nếu cần đường hay sữa thì tự thêm nhé."

"Vâng." Trình Nặc ngồi xuống, rụt rè múc một muỗng đường khuấy vào ly.

Tiếng thìa chạm vào thành ly vang lên "leng keng". Lâm Diệc Ngôn nhìn thoáng qua hành động của cô, hỏi: "Em sợ vị đắng à?"

"À, cũng không hẳn." Trình Nặc định thêm chút đường nữa nhưng bị bắt gặp, ngượng ngùng uống hết ly cà phê đậm đà. Dù cố che giấu, vẻ mặt cô vẫn không giấu được nỗi khổ sở.

Lâm Diệc Ngôn không nói gì thêm, chỉ nhìn môi Trình Nặc dính chút cà phê. Khuôn mặt cô thanh thoát, đôi mắt to, mũi xinh xắn, và đôi môi hình trái tim hồng nhạt.

"Chị Lâm?"

Lâm Diệc Ngôn rời mắt khỏi môi cô, nhẹ nhàng nhìn vào mắt Trình Nặc.

Chỉ là thấy Lâm Diệc Ngôn nhìn mình chằm chằm làm Trình Nặc lúng túng. Cô đặt ly cà phê xuống, chân thành nói: "Cảm ơn chị rất nhiều."

Lâm Diệc Ngôn thong thả khuấy ly cà phê, nhìn cô với vẻ thích thú: "Từ lúc gặp đến giờ, em đã cảm ơn không dưới mười lần rồi."

Trình Nặc ngượng ngùng, cảm thấy mười lần vẫn chưa đủ, vụng về gãi đầu.

Khi sử dụng máy sấy, Trình Nặc suy nghĩ làm sao để cảm ơn Lâm Diệc Ngôn. Đưa tiền là cách dễ nhất, nhưng cô nhớ đến chiếc xe hàng triệu và căn hộ rộng rãi của Lâm Diệc Ngôn, cảm thấy đối phương không thiếu tiền. Cô không muốn chọc giận đối phương.

Trình Nặc suy nghĩ mãi không ra cách nào, cuối cùng nghiêm túc nói: "Chị Lâm, sau này nếu chị cần gì thì cứ tìm em. Em sẽ giúp hết sức có thể."

Lâm Diệc Ngôn không nghĩ mình cần gì từ một cô gái trẻ, nhưng thấy Trình Nặc nói chân thành, cô không từ chối, nở nụ cười nhẹ: "Nói nhiều vậy rồi mà tôi còn chưa biết em tên gì."

Trình Nặc sững sờ, nhận ra mình quên giới thiệu. Cô vội đứng dậy, kéo áo choàng rộng thùng thình, nghiêm túc nói: "Em tên là Trình Nặc."

"Lâm Diệc Ngôn," Lâm Diệc Ngôn cười, duỗi tay ra, "Rất vui được gặp em."

Trình Nặc lặp lại tên Lâm Diệc Ngôn trong lòng, nắm tay cô.

Tay Lâm Diệc Ngôn lạnh. Trình Nặc cảm giác như bị điện giật, vội rút tay lại như sợ con mèo nhỏ, nhưng không kiềm được tò mò.

Lâm Diệc Ngôn không để tâm, tiếp tục khuấy cà phê.

Trình Nặc cảm nhận ánh mắt của Lâm Diệc Ngôn, cô do dự hỏi: "Chị Lâm, em có thể thêm WeChat của chị không?"

"Thêm WeChat?" Lâm Diệc Ngôn có vẻ ngạc nhiên.

Trình Nặc ngượng ngùng: "Em không có ý gì khác, chỉ là để tiện liên lạc nếu chị cần giúp đỡ..."

Lâm Diệc Ngôn suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra: "Được thôi."

Hai người trao đổi thông tin liên lạc. Sau đó, Trình Nặc không biết nói gì tiếp. Lần thứ hai gặp người lạ, thực sự không có gì nhiều để nói.

Lâm Diệc Ngôn tỏ ra thoải mái, còn Trình Nặc thì căng thẳng không biết làm sao.

"Muốn xem phim không?" Lâm Diệc Ngôn cuối cùng phá vỡ sự im lặng, "Máy sấy chưa xong liền đâu p, chúng ta xem phim để gϊếŧ thời gian."

Trình Nặc thấy đề nghị này hay, vui vẻ đồng ý.

Lâm Diệc Ngôn cẩn thận chọn phim, hỏi ý kiến Trình Nặc, rồi bật một bộ phim có đánh giá cao.

Bộ phim dài một tiếng rưỡi, cả hai không nói chuyện nhiều. Khi phim kết thúc, Trình Nặc nhẹ nhõm: "Em đi kiểm tra quần áo nhé."

Lâm Diệc Ngôn gật đầu: "Ừ."

Quần áo giữ ấm và quần đã khô, nhưng áσ ɭóŧ và áo lông vũ vẫn còn ẩm. Trình Nặc không muốn chờ thêm, nên quyết định không mặc áσ ɭóŧ, vì áo khoác đủ dày để không lộ ra.

Trình Nặc tìm một túi sạch để đựng áσ ɭóŧ. Khi cô ra ngoài, bắt gặp ánh mắt của Lâm Diệc Ngôn, cô vội giải thích: "Đây là đồ của em. Chị còn cần túi này không?"

Lâm Diệc Ngôn không để ý đến một chiếc túi nilon, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô nhìn ra ngoài, nói: "Trời tạnh rồi, không tiễn em nhé."

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng