Mão Cửu vừa khóc vừa làm, làm cho Bạch La La không nói nên lời.
Nếu như chỉ nhìn qua biểu tình, sợ rằng ai cũng cho rằng Mão Cửu mới là người bị bắt nạt thê thảm đó.
Bạch La La nằm trên giường thoi thóp, chỉ cảm thấy trước mắt tất cả đều là ánh sáng trắng, trên người cậu đã không còn sức lực gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác Mão Cửu đều không chịu buông tha cho cậu, lực độ kia cứ như muốn đánh bay cả linh hồn cậu ra khỏi thân thể.
Bạch La La cứ ngất đi lại tỉnh lại, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không thốt ra khỏi miệng được nữa, cuối cùng Mão Cửu mới kết thúc tất cả những thứ này.
Làm xong, Mão Cửu ôm Bạch La La đang hôn mê từ trên giường vào trong gian tắm, tắm rửa sạch sẽ cẩn thận, mới ôm cậu về lại một lần nữa.
Bạch La La mệt sắp hộc máu, một giấc ngủ không hề mộng mị, sau khi tỉnh lại liền mở mắt nhìn đăm đăm, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Hệ thống nói: “Anh bạn, cậu có khỏe không?”
Bạch La La ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng được là hệ thống đang nói chuyện, cậu nói với giọng khàn khàn: “Tại sao ta vẫn chưa chết.”
Hệ thống nói: “... Ta cũng muốn hỏi vấn đề này.”
Một người một hệ thống, hai bên đều im lặng, chỉ có nước mắt lăn dài.
Bạch La La nằm trên giường, cảm thấy mình đã là một phế nhân, từ eo của cậu trở xuống hoàn toàn không có cảm giác, ngay cả cử động một cái thôi cũng khó khăn.
Hai mắt Bạch La La vô thần, ánh mắt cứ như đã xuyên thấu qua nóc nhà, nhìn thấy được cả vũ trụ hồng hoang...
Lúc Mão Cửu từ bên ngoài phòng tiến vào thì nhìn thấy ánh mắt của Bạch La La phiêu đãng, một bộ dáng đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, một giây sau sẽ lập tức tọa hóa thành Phật. Trong lòng y căng thẳng, bước mấy bước đi đến mép giường, gọi: “Chủ tử.”
Bạch La La sâu xa nói: “Đừng gọi ta là chủ tử, ta không làm nổi chủ tử của ngươi.”
Mão Cửu nói: “Chủ tử... ngươi đừng tức giận với Mão Cửu mà. Ngươi có biết Tín vương kia tìm ngươi qua đó là muốn khoét tim ngươi ra không.”
Bạch La La nói: “Ta biết.”
Hơi thở của Mão Cửu cứng lại, bàn tay buông bên cạnh nắm lại thật chặt, hiển nhiên là đang cưỡng ép khống chế cảm xúc của mình.
Bạch La La không chú ý tới sự khác thường của Mão Cửu, cậu nhàn nhạt nói: “Ta biết mình đang làm gì. Mão Cửu, ngươi tỉnh táo chút đi.”
Mão Cửu nói: “Cho dù không còn tính mạng, chủ tử cũng muốn cứu Tiên hoàng sao?”
Mặc dù đầu óc của Bạch La La là gỗ, nhưng cũng hiểu kha khá điểm mấu chốt, cậu nói: “Ngươi đã biết từ lâu rồi phải không?”
Mão Cửu không nói.
Bạch La La nói: “Nói cái gì mà ngươi không tìm được thần y, thật ra thì ngươi chỉ là không muốn chữa khỏi bệnh tim của hoàng huynh ta, nói cái gì mà chờ tóc ta mọc dài ra...”
Bạch La La vừa nói vừa sờ tóc mình, sau đó ngu luôn. Cảm giác đầu cậu từ quả kiwi biến thành trứng gà luộc, trơn nhẵn bóng.
Bạch La La gào lên một tiếng, lập tức bùng nổ, nói: “Tóc của ta đâu?!”
Vẻ mặt Mão Cửu vô tội, y nói: “Chủ tử, không phải ta làm. Khi ta chạy tới chỗ của ngươi, thần y đã cạo sạch tóc của ngươi rồi.”
Bạch La La: “...” Ngươi định lừa kẻ ít đọc sách như ta sao, đây là lần đầu tiên nghe nói phẫu thuật tim mà cần cạo tóc đấy.
Mão Cửu nói: “Ta thật sự không lừa chủ tử chuyện này, không tin thì để ta gọi thần y kia vào để cho chủ tử tự mình hỏi?”
Vẻ mặt của Bạch La La vẫn đầy nghi ngờ. Mão Cửu thấy thế liền trực tiếp vỗ tay một cái – Hiển nhiên là y đã nghĩ đến chuyện này từ lâu.
Thần y mà Bạch La La đã gặp trước đó nghe tiếng đi vào phòng từ bên ngoài, vẻ mặt hắn ta không coi là quá tốt, nhưng hẳn là Mão Cửu đã không động đến hắn ta.
Mão Cửu nhìn hắn ta, trong miệng lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Giải thích.”
Cũng chỉ có khi đối mặt với Bạch La La, Mão Cửu mới ôn nhu. Ở trước mặt bất kỳ ai khác, cho dù là giọng nói hay thần thái cũng đều giống một thượng vị giả chân chính.
Cũng may thần y đã từng trải sự đời, vẻ mặt hắn ta không thay đổi, ngữ khí bình thản kể lại đại khái chuyện trong đường hầm, hơn nữa còn bày tỏ tóc của Bạch La La là do hắn ta cạo, bởi vì đổi tim cần đến.
Lúc thần y nói chuyện, ánh mắt của Mão Cửu vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ta, ngay cả Bạch La La là người ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy ánh mắt của Mão Cửu có chút làm người sợ hãi. Nghĩ đến, nếu không phải là vì cho Bạch La La một câu trả lời, sợ rằng thần y này đã bị Mão Cửu băm ra từ lâu rồi.
Lần đầu tiên Bạch La La trực tiếp cảm nhận được sự biến hóa như vậy của Mão Cửu, nam nhân chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt cậu kia, so với Mão Cửu chỉ ngồi xuống bàn ăn cơm cũng sẽ đỏ mặt kia cứ như hai người.
Sau khi thần y nói xong, lập tức cúi đầu, nhìn bộ dáng như đang thở phào nhẹ nhõm.
Mão Cửu nghe thần y kể xong, chậm rãi gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài đi.”
Thần y kia đáp lời, xoay người đi ra ngoài không một chút do dự. Bạch La La nhìn thấy rõ ràng sau lưng hắn ta ướt một mảng, cũng không biết là sợ hay nóng...
Thần y chân trước vừa ra, chân sau Mão Cửu đã thay đổi vẻ mặt thành tiểu đáng thương, y nhìn Bạch La La, cực kỳ oan ức nói: “Chủ tử, ngươi xem đi, chuyện này vốn không hề liên quan đến ta mà.”
Bạch La La vốn không tin lời giải thích của Mão Cửu, cậu phát hiện Mão Cửu đã luyện được công phu ngoài nóng trong lạnh đến trình độ cao nhất. Ở trước mặt cậu thì làm ra vẻ nhỏ yếu đáng thương, lúc ra ngoài lại chính là đại biếи ŧɦái.
Bạch La La nói: “Vậy Tín Vương và ca ta đâu?”
Mão Cửu còn chưa mở miệng, Bạch La La đã nói: “Ngươi đừng có lừa ta.”
Mão Cửu mấp máy môi, khẽ thở dài, nói: “Tín Vương bị ta nhốt lại, còn hoàng huynh của ngài vẫn còn ở bên trong quan tài băng.”
Bạch La La nói: “Ta muốn gặp Tín Vương.”
Mão Cửu há miệng định khuyên, thấy Bạch La La vẻ mặt kiên định thì không thể làm gì khác hơn là thở dài, gật đầu một cái.
Sau đó, Mão Cửu đi tìm cái xe lăn, đặt Bạch La La lên trên, đẩy cậu đi gặp Tín Vương.
Tín Vương bị nhốt ở trong một căn phòng cách nơi này không xa, trên tay trên chân đều là xiềng xích, sắc mặt còn kém hơn trước đó, hẳn là lại đánh một trận với Mão Cữu.
Sau khi Bạch La La được Mão Cửu đẩy tới căn phòng thì quay đầu sang kêu Mão Cửu đi ra ngoài.
“Chủ tử.” Mão Cửu có chút không muốn, y nói: “Ta không thể dò được tâm tư của Tín Vương này, ta sợ gã...”
Bạch La La nói: “Không sợ, gã cũng đã thành thế này rồi.”
Mão Cửu đứng ở sau lưng Bạch La La nghe vậy không thể làm gì khác hơn là đồng ý, chỉ là trước khi rời đi, y lại dùng ánh mắt lạnh lùng đối mặt với Tín vương. Bọn họ đều hiểu ý tứ của riêng mình, Tín Vương đừng nghĩ đến việc ra tay với Bạch La La, thì Mão Cửu có thể để lại cho hoàng huynh của Bạch La La một mạng.
Mão Cửu xoay người đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Tín Vương ngồi ở trên ghế, cả người từ trên xuống dưới đều rất chật vật. Gã ho khan mấy tiếng, bên mép lập tức dính vết máu. Gã thấy Bạch La La ngồi trên xe lăn, thân thể yếu ớt, liền cười nhạo nói: “Sao nào, y đánh gãy chân ngươi à?”
Suýt chút nữa Bạch La La đã bị mấy lời này của Tín Vương làm cho sặc chết. Ngay sau đó cậu nhớ tới trước kia hệ thống còn an ủi cậu, nói nếu Mão Cửu phản bội cách mạng, Bạch La La có thể bắt y về chặt đứt chân; bây giờ nghĩ lại, hình như người có tỷ lệ bị chặt đứt chân cao hơn lại biến thành bản thân cậu.
Tín Vương thấy Bạch La La không đáp, còn tưởng rằng gã đã đoán đúng, cười nói: “Ta đã nói với ngươi là tên này lòng lang dạ sói, ngươi còn không tin ta, đợi y gây khó dễ, cũng đã muộn rồi.”
Đúng là muộn rồi, Bạch La La và hệ thống vô cùng không coi trọng tương lai của nhiệm vụ thế giới này.
Tín Vương nhàn nhạt nói: “Ngươi tới đây gặp ta làm gì?”
Bạch La La nói: “Tại sao còn chưa đổi tim?”
Tín vương nói: “Tất nhiên là bởi vì chó của ngươi ngửi mùi bám theo, cắt ngang thuật đổi tim rồi.”
Bạch La La thở dài.
Tín Vương nói: “Xem ra y không chịu cho quả tim này của ngươi rồi.”
Lông mày Bạch La La hơi nhướng lên, cậu chợt nói: “Vậy nếu muốn ngươi đổi tim của ngươi cho ca ta, ngươi có tình nguyện không?”
Tín Vương cười lớn một tiếng, nói: “Sao có thể tình nguyện cho được. Ban đầu hắn đối xử với ta như thế, nếu như ta tình nguyện trao tim của mình cho hắn, há chẳng phải là bị coi thường hay sao?”
Bạch La La nghe vậy, trong lòng an tâm hơn một chút. Thật ra thì cậu nói những lời này chẳng qua chỉ muốn thăm dò Tín Vương một chút, muốn biết trong tuyến thế giới gốc, rốt cuộc có phải Tín Vương tự nguyện dâng tim lên cho hoàng đế hay không. Bây giờ nghe Tín vương nói như vậy, có lẽ...
Nhưng mà Bạch La La vừa nghĩ tới đây, Tín Vương lại nói tiếp, gã nói: “Nhưng mà chắc chắn con chó kia của ngươi sẽ không để cho ta sống. Nếu đằng nào cũng chết, thì trước khi chết ta cho hoàng huynh ngươi tim của ta, cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận. Nhưng ngươi phải đồng ý một yêu cầu của ta.”
Bạch La La hỏi: “Yêu cầu gì?”
Tín vương nói: “Đốt nhà của ta.”
Bạch La La nói: “Vì sao?”
Tín vương nói: “Ta không muốn để lại bất cứ thứ gì ở trên thế gian này.”
Suy cho cùng, gã vẫn tình nguyện trao tim cho hắn, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ để bản thân mình chấp nhận mà thôi.
Trong lòng Bạch La La nặng nề, cảm thán với hệ thống rằng một đôi trước mắt này ở trong tuyến thế giới gốc đúng là ngược quá đi. Mặc dù từ góc độ Viên Phong Yên, cậu không nhìn ra được bao nhiêu, nhưng cũng có thể đoán ra được ẩn tình trong đó.
Tín Vương nói ra ước nguyện của mình xong, ánh mắt xoay chuyển, nụ cười lại bắt đầu trào phúng. Mỗi lần gã nở nụ cười này, đa phần đều là muốn trào phúng Bạch La La. Lần này cũng không ngoại lệ, Tín Vương mở miệng nói: “Viên Phong Yên, ngươi sống lâu như vậy, cuối cùng cũng không nhìn thấu bằng một thị vệ ở bên cạnh ngươi.”
Bạch La La liếc mắt: “Ngươi có ý gì?”
Tín vương ho khan mấy tiếng, nhìn cậu thương hại, gã nói: “Ngươi chưa từng nghĩ tới tại sao ta không gϊếŧ ngươi đúng không?”
Ánh mắt Bạch La La khẽ chuyển động.
Tín Vương nói: “Ta hận ngươi như vậy, nhưng lại không gϊếŧ ngươi, trái lại nhốt ngươi vào trong chùa, để ngươi ở đó nuôi đến trắng trắng mập mập...”
Bạch La La: “... Ta không hề trắng trắng mập mập.”
Tín Vương tức giận nói: “Dù sao thì cũng là mập!”
Bạch La La: “...” Đại ca, ngươi hung dữ thật đó.
Tín vương nói: “Ngươi có thật sự nghĩ rằng ta nể tình huynh đệ nên mới đối xử với ngươi như vậy hay không?”
Bạch La La sờ cằm một cái, nói: “Tất nhiên ngươi đối với ta không có tình huynh đệ, chỉ là hoàng huynh của ta đang nằm trong tay Mão Cữu, cho nên ngươi mới không thể đối xử với ta như vậy mà thôi.”
Tín Vương cười nhạt.
Bạch La La nói: “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Tín Vương nói: “Đây là một.”
Bạch La La hỏi: “Hai thì sao?”
Tín Vương nhếch môi cười u ám, gã nói: “Hai, tất nhiên là vì chó muốn cắn chết chủ nhân, khoác bộ da của chủ nhân lên để làm người.”
Bạch La La: “...”
Bạch La La yên lặng hồi lâu, yếu ớt nói với hệ thống: “Hệ thống, ta sợ quá.”
Hệ thống khó khăn nói: “Thật ra thì ta cũng rất sợ.”
Bạch La La: “...”
Hai người bọn họ quả nhiên không thích hợp với kịch bản cung đấu chân thực quá.