Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 17: Thế Giới 1 - Vương gia bá đạo và tiểu ảnh vệ (17)

Tín Vương cũng đã nói đến nước này rồi, nếu như Bạch La La còn chưa đoán ra gã muốn làm gì, vậy thì cậu thật sự rất ngu xuẩn.

Bạch La La nói: “Ngươi muốn ta làm gì?”

Tín Vương liếc nhìn Bạch La La, cũng không trả lời, mà lấy chìa khóa từ trong ngực ra. Bạch La La rất quen thuộc với hình dáng chiếc chìa khóa này, lần trước cậu và Mão Cửu tới đây, đã từng nhìn thấy ở trong tay Mão Cửu.

Tín Vương dùng tay vuốt ve chìa khóa, nhàn nhạt nói một câu: “Trái lại ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng đến chiếc chìa khóa này.” Gã nói rồi lập tức nhẹ nhàng cắm chìa khóa vào ổ khóa ở lối vào. Sau đó chuyển động cổ tay, mở cửa đường hầm ra.

Một đường hầm đen thui xuất hiện trước mặt hai người, Tín Vương nói: “Ban đầu đường hầm này chính là do ta tự tay tu kiến.”

Bạch La La thoáng sửng sốt.

Tín Vương nói: “Chỉ là không ngờ rằng sau này cuối cùng lại được dùng với mục đích như vậy, mời, Túc Vương điện hạ.”

Bạch La La nhìn Tín Vương, sau khi do dự một hồi thì vẫn đi vào đường hầm.

Tín Vương cũng đi vào, tiện tay đóng đường hầm lại. Dưới ánh đèn dầu mờ tối, sắc mặt gã lộ ra cực kém, chỉ là trong con ngươi vẫn lóe lên ánh sáng gì đó mà Bạch La La không hiểu, cứ như đang mong đợi điều gì, cũng lại đang sợ hãi điều gì.

Đường hầm rất dài, Tín Vương lại bị thương, cho nên tốc độ không hề tính là nhanh.

Khi đi được một nửa, Tín Vương đột nhiên hỏi Bạch La La một câu: “Ngươi không sợ chết sao?”

Bạch La La nhàn nhạt nói: “Chết vì tín ngưỡng của mình không phải là một chuyện đáng sợ.”

Tín Vương nói: “A? Vậy tín ngưỡng của ngươi là cái gì thế?”

Bạch La La không lên tiếng.

Tín Vương thấy cậu không đáp, cũng không truy hỏi nữa, ý cười trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều.

Hai người cũng không trò chuyện nữa, cho đến khi đi tới trước quan tài băng. Lần này không có Mão Cửu nắm tay Bạch La La, cả người Bạch La La đều cảm thấy hơi lạnh. Bây giờ là mùa hè nóng bức, chỗ đặt quan tài băng lại rét lạnh đến thế, xem ra quan tài băng này đúng là rất phi phàm.

Đứng ở chỗ quan tài băng là một người trung niên với diện mạo bình thường, bên chân người trung niên này để một hòm thuốc, có lẽ chính là thần y trong miệng Tín Vương.

“Tới rồi.” Tín Vương nói: “Bắt đầu đi.”

Thần y kia nhìn Bạch La La một cái, vuốt râu, mở miệng hỏi: “Ngươi tự nguyện à?”

Bạch La La hỏi: “Gì cơ?”

Tín Vương lạnh lùng nói: “Hắn ta hỏi có phải ngươi tự nguyện cứu ca ca của ngươi hay không.”

Bạch La La nói: “Đương nhiên là tự nguyện.”

Thần y kia nói: “Vậy ngươi có biết ngươi phải trả giá cao hay không?”

Bạch La La lắc đầu một cái.

Thần y liếc nhìn Tín Vương, trong mắt có chút bất mãn, hắn ta nói: “Ngươi không nói cho hắn biết?”

Tín Vương nói: “Ngươi nói cho hắn không phải cũng vậy sao?”

Thần y không biết làm sao, chỉ có thể nói với Bạch La La: “Hoàng huynh của ngươi bị mắc bệnh ở tim, muốn trị tận gốc bệnh này chỉ có một phương pháp.”

Bạch La La đã sớm đoán được hơn nửa, lời này của thần y chẳng qua chỉ là xác nhận phỏng đoán của cậu. Cậu nói: “Đổi tim?”

Thần y gật đầu: “Đổi tim.”

Bạch La La thầm nghĩ tài nghệ chữa bệnh của cổ đại cao thật đấy. Đặt ở hiện tại, phẫu thuật thay tim cũng là một cuộc phẫu thuật lớn, lại không nói đến quá trình thay tim, chỉ quan sát biến chứng sau khi thay cũng đã là một vấn đề nan giải đối với y học. Căn cứ vào tuyến phát triển ban đầu của thế giới gốc, chỉ sợ rằng ở tuyến Hoàng Đế của thế giới gốc thật sự đã đổi qua một lần, còn về nguồn tim...

Bạch La La nhìn Tín Vương.

Tín Vương cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi sợ?”

Bạch La La nói: “Nếu hoàng huynh ta sẽ chết ngay lập tức, cần ngươi đổi trái tim cho hắn, ngươi có tình nguyện không?”

Tín Vương lạnh lùng nói: “Hắn lừa ta nhiều lần như thế, còn muốn tim của ta ư? Nằm mơ giữa ban ngày!”

Nằm mơ giữa ban ngày ư? Bạch La La thầm thở dài trong lòng, nghĩ tới ở tuyến thế giới gốc, hình như cũng không lâu lắm Tín Vương đã bị ban cho cái chết, bây giờ nghĩ lại, e rằng là có liên quan đến việc đổi tim này.

Thần y kia nghe đối thoại của hai người, rất không kiên nhẫn, nói: “Rốt cuộc là có làm hay không?”

Tín Vương nói: “Làm, tất nhiên phải làm. Xin mời, Túc Vương điện hạ.”

Thần y không để ý tới Tín vương, mà là nhìn về phía Bạch La La, hắn ta nhẹ nhàng nói: “Về chuyện này, nếu như ngươi không muốn, tất nhiên ta sẽ không miễn cưỡng. Đổi tim là chuyện cực kỳ trọng đại, không hối hận được, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”

Bạch La La thấp giọng thở dài, cũng không do dự bao lâu đã đồng ý. Cậu nói: “Có thể.”

Thần y thấy Bạch La La đồng ý, hơi kinh ngạc, hắn ta lại cẩn thận nói toàn bộ quá trình thay tim cho Bạch La La, hơn nữa còn lặp đi lặp lại rằng một khi thay tim, có thể Bạch La La không sống qua được một năm.

Bạch La La nói: “Hảo.”

Thần y thường thấy khi đứng trước sinh lão bệnh tử, rất ít người sẽ dửng dưng khi đối mặt với cái chết như thế. Hắn ta nói: “Nếu ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì bắt đầu đi.”

Bạch La La nói được.

Sau đó thần y cúi người xuống, lấy ra một đống dụng cụ ở hòm thuốc bên chân ra. Bạch La La liếc nhìn, hỏi hệ thống: “Thần y này có đáng tin không?”

Hệ thống nói: “Người ta là thần y đó.”

Bạch La La nói: “Kỹ thuật này của hắn ta rốt cuộc có căn cứ khoa học gì không, nói thay là thay ngay được...”

Hệ thống sâu kín nói một câu: “Cậu đọc tiểu thuyết võ hiệp còn phải nghiên cứu xem người ta luyện võ thế nào sao?”

Hình như đúng là đạo lý này, Bạch La La sờ cái đầu lông xù như quả kiwi của mình, cảm thấy cũng không tệ, hèn gì Mão Cửu lại thích sờ như thế...

Khi thần y chuẩn bị làm, Tín Vương vẫn luôn đứng ở bên cạnh lạnh mắt nhìn. Gã thấy mặc dù Bạch La La biết kết quả cuối cùng của mình, nhưng từ đầu tới cuối vẫn mang vẻ mặt dửng dưng, cứ như không hề sợ hãi cái chết, vì thế cái nhìn về người gọi là đệ đệ này cũng cải thiện hơn một chút, gã nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ muốn chạy trốn chứ.”

Bạch La La liếc mắt nhìn Tín Vương, không lên tiếng.

Tín Vương lại tự nhủ: “Hắn thương ngươi như thế, ngươi chết vì hắn, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Bạch La La cười một tiếng.

Tín Vương nói: “Ngươi thật sự không sợ chết à? Viên Phong Yên?”

Bạch La La chắp hai tay, bắt đầu nói: “Sinh, lão, bệnh, tử, oán tắng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ ấm xí thạnh (*), tám cái khổ của đời người, không biết Tín Vương ngại cái khổ nào?”

(*) sinh lão bệnh tử là tứ khổ + 4 cái khổ khác: ghét mà phải gặp thường xuyên, yêu mà phải chia lìa, cầu mà không được và no cơm ấm cật quá)

Tín Vương lạnh mặt, không nói lời nào.

Bạch La La còn định giả bộ nói thêm mấy câu nữa, thì nghe thấy thần y tức giận nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì nằm xuống đây.”

Bạch La La: “...” Xem ra cho dù là nhân viên y tế của thế giới nào thì cũng tương đối không nể mặt ai cả.

Thần y cũng đã lên tiếng rồi, Bạch La La không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cởϊ áσ, nằm xuống giường đá bên cạnh quan tài băng.

Thần y kia điểm mấy huyệt đạo của Bạch La La, lại đưa tay đè lên buồng tim cậu một cái.

Bạch La La trơ mắt nhìn thần y.

Sau khi thần y sờ xong, cuối cùng xác nhận lại một lần nữa: “Ngươi thật sự muốn đổi?”

Bạch La La nói: “Vì ca ca của ta... cái gì ta cũng làm.” Cái mạng này của cậu sớm muộn gì cũng phải đổi, đã vậy thì chẳng thà cho hoàng huynh cậu một ân tình.

Thần y nói: “Các ngươi huynh đệ tình thâm thật đấy.”

Bạch La La cười một tiếng.

Thần y thở dài, hắn ta nói: “Ngươi còn lời cuối cùng gì muốn nói hay không?”

Đây đại khái chính là di ngôn. Bạch La La suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu làm nhiệm vụ lần này kém như thế, chắc là tiền hoa hồng không đáng bao nhiêu rồi, vì thế liền nói: “Ca ca, ngươi có thể giúp ta nói với Mão Cửu rằng y hãy sống cho thật tốt được không.”

Tín Vương đứng ở một bên, mặt vẫn luôn đen thui, nghe thấy câu nói này của Bạch La La thì sắc mặt càng khó coi hơn, gã nói: “Đến bây giờ mà ngươi còn nghĩ về tên nô tài đó à?”

Bạch La La cau mày nói: “Sinh ra làm người, không ai kém hơn ai một bậc nào cả, ngươi cần gì phải xem thường nô tài?”

Tín Vương nghe thế, lại tán đồng gật đầu một cái, gã nói: “Đúng vậy, từ khi nô tài đó lên làm Hoàng thượng, so với ngươi còn hợp cách hơn nhiều.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thần y cũng đã bắt đầu đưa thuốc vào trong thân thể Bạch La La.

Thân thể Bạch La La bắt đầu tê dại, trước mắt cũng bắt đầu biến thành màu đen.

Thần y hỏi cậu: “Còn nói chuyện được không?”

Bạch La La chật vật lắc đầu.

Thần y đưa tay vỗ xuống trán cậu, nói: “Ngủ đi.”

Bạch La La nhắm mắt lại ngủ trong nặng nề. Trong lúc ngủ, cậu vẫn còn đang đề cập với hệ thống, nói tiền hoa hồng lần này có thể đến năm con số không.

Hệ thống nói, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, được ba con số đã là lãnh đạo thương tiếc thân thể mềm mại này của cậu rồi.

Bạch La La: “Ợ...” Cậu trực tiếp bị chọc tức đến trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, Bạch La La vẫn cho rằng sau khi cậu tỉnh lại, cuộc phẫu thuật đã hoàn thành. Lỡ như phẫu thuật thất bại, nói không chừng vừa mở mắt ra đã trở lại thế giới của cậu.

Nhưng mà hiển nhiên là Bạch La La nghĩ quá nhiều, bởi vì cậu bị Mão Cửu thao tỉnh.

Cái việc trải qua bị thao tỉnh này, đối với Bạch La La mà nói là lần đầu tiên. Cho dù lần trước là đêm động phòng hoa chúc, Mão Cửu cũng thương tiếc thân thể cậu, không làm quá mức.

Nhưng lần này, có vẻ như Mão Cửu đang cực kỳ tức giận.

Lúc Bạch La La mới tỉnh, cả người đều mơ màng, tay cậu bị trói ở đầu giường, hai chân dang rộng ra, tất cả trong mắt đều là nước mắt, nơi sâu nhất trong thân thể đó liên tục không ngừng truyền tới kɧoáı ©ảʍ khiến cậu muốn điên mất.

“Mão Cửu... Mão Cửu...” Gọi hổn hển, nước mắt của Bạch La La trào ra khỏi khóe mắt.

Mão Cửu không nói một lời, đè chặt Bạch La La, mày nhíu lại, mắt lạnh như băng, dáng vẻ khi nhìn Bạch La La như đang nhìn kẻ địch.

Bạch La La choáng váng đầu óc, hỏi hệ thống mà hệ thống cũng không trả lời, vì thế chỉ có thể vươn cổ lên, kiên cường rơi nước mắt. Cũng không biết rốt cuộc là thoải mái, hay là đau.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu không dứt, cả người Bạch La La từ trên xuống dưới đều là mồ hôi. Cậu khóc thút thít, thậm chí có ảo giác như mình đang mơ thấy ác mộng.

Mão Cửu cắn một cái lên môi Bạch La La, lạnh lùng nói: “Vương gia đã không quan tâm đến mình như vậy, thì việc gì ta phải quan tâm ngươi.”

“Ta sai rồi, ta sai rồi.” Bạch La La bi thương cầu xin tha thứ.

Mão Cửu lạnh lùng nói: “Ngươi sai chỗ nào?”

Bạch La La nghẹn ngào: “Ta không nên đi cùng gã... ta...”

Mão Cửu thở dốc, giọng nói cực kỳ khàn, y khàn khàn nói: “Ngươi nói cho ta biết, Viên Phong Yên, có phải ngươi, có phải ngươi thích ca ca của ngươi không?”

Bạch La La: “(⊙v⊙) Hả?”

Cuối cùng, trong giọng nói của Mão Cửu mang theo một chút nức nở, y tiếp tục nói: “Có phải đã không muốn sống từ lâu rồi hay không?”

Bạch La La: “...” Không có mà A Cửu của ta ơi, ta chỉ đang giãy giụa với trợ cấp của ta thôi! Ngươi có thể... nhẹ một chút không.