Thứ Mão Cửu đưa cho Bạch La La đương nhiên là dược cao trị thương tốt nhất.
Dược cao trị thương đó có màu hồng nhạt, còn tỏa ra mùi hương béo ngọt. Bạch La La có chút nghi ngờ nhìn hủ dược cao, sau đó bôi thử một chút lên vết thương trên ngực mình.
Cũng may là Mão Cửu không lừa Bạch La La, dược cao bôi lên vết thương liền có cảm giác mát lạnh.
Cũng đã hai mươi năm Mão Cửu không làm chuyện đó, lần này vừa làm liền không kìm chế được, khi Bạch La La bôi dược mới phát hiện trên người mình không còn chỗ nào lành lặn.
Trên mặt Bạch La La không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ tức giận mắng Mão Cửu, mắng Mão Cửu không phải hạng tốt lành gì.
Hệ thống nói: “Cậu bình tĩnh chút đi.”
Bạch La La nói cậu không bình tĩnh được.
Hệ thống nói: “Đời người đều có lần đầu tiên.”
Bạch La La nói: “Trước khi ta làm cái nhiệm vụ này thì vẫn là một nam nhân trong sạch.”
Hệ thống: “Bây giờ cậu cũng vậy mà.”
Bạch La La kéo y phục ra nói với hệ thống: “Đây mà gọi là trong sạch à?”
Hệ thống: “Cậu vẫn đừng nói nữa thì hơn.”
Vết thương trên người hầu như đều đã bôi dược, chỉ còn vị trí khó nói phía sau kia là chưa. Bạch La La âm thầm hạ quyết tâm một hồi lâu, mới miễn cưỡng trở mình, mân mê cái mông.
Cậu lấy tay quệt chút dược cao, trong lòng tự nhủ: Bạch La La, ngươi làm được mà, ngươi là giỏi nhất. Sau đó cậu run rẩy đưa tay về phía sau tìm kiếm.
Mão Cửu đang đợi ngoài cửa bị âm thanh của Bạch La La làm cho giật mình, giơ tay đẩy cửa đi vào.
Mão Cửu nhỏ nhẹ gọi chủ tử.
Giọng Bạch La La khàn khàn: “Cút!”
Nhưng Mão Cửu lại không động đậy, còn nói chủ tử phải cẩn thận nếu không sẽ khiến chỗ đó bị thương.
Bạch La La tức giận nói: “Ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Ánh mắt của Mão Cửu lóe lên, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói hảo, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Bạch La La tức giận nói với hệ thống: “Y nghĩ ta không nhìn thấy sao? Y lại cứng lên!”
Hệ thống: “…”
Sau khi vất vả bôi thuốc xong, Bạch La La cảm thấy mình đã gần như mất nửa cái mạng, cậu khép hờ mắt, có chút buồn ngủ.
Lúc này, Mão Cửu mới nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng để không quấy rầy Bạch La La.
Trong lúc mơ hồ, Bạch La La trông thấy một bóng người đi đến trước mặt mình, cúi người, đặt một nụ hôn ôn nhu lên trán mình.
Lúc này Bạch La La mới nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lần này, Bạch La La ngủ thẳng đến tối, bị Mão Cửu gọi dậy dùng vãn thiện thì mới tỉnh.
Bạch La La không muốn tỉnh dậy. Mão Cửu ngồi bên cạnh cậu giống như chưa từng rời đi, cái ảo giác này khiến Bạch La La nổi hết da gà.
Cậu khóc lóc hỏi hệ thống: “Hệ thống, Mão Cửu có phải là XXX đến nghiện rồi không?”
Hệ thống nói: “Cậu bình tĩnh chút đi. Ta cảm thấy y không như vậy đâu, nhất định là cậu nghĩ nhiều rồi.”
Trước đây Bạch La La đã cảm thấy cái hệ thống này lừa mình, bây giờ lại càng cảm thấy nó đang lừa mình. Cậu nói: “Ngươi xem, y lại cứng!”
Đúng vậy, Mão Cửu lại âm thầm cứng lên.
Nếu nói cứng lên là lời chào tối cao của một nam nhân đối với người họ yêu, vậy thì nhìn phản ứng này của Mão Cửu đi, Bạch La La đoán đó là linh hồn bầu bạn của y. Nói cứng là cứng, tuyệt đối không mập mờ.
Bạch La La run rẩy nhưng vẫn muốn giữ gìn tôn nghiêm vương gia của bản thân nên nói với Mão Cửu: “Tránh xa ta ra một chút, đừng có động vào ta.”
Ở trong chùa một năm nên khí chất của Bạch La La cũng có chút bị ảnh hưởng.
Mặt mày bớt đi vẻ kiêu căng, tựa như một viên ngọc được làn nước suối dịu dàng mài mòn, không rực rỡ chói mắt nhưng lại càng hấp dẫn ánh nhìn.
Trước đây Mão Cửu vẫn luôn tìm kiếm Bạch La La, vất vả lắm mới tìm thấy nên đương nhiên là cực kỳ vui mừng.
Nhưng khi y tìm thấy Bạch La La, cũng biết không ít chuyện tình của Bạch La La. Người ở quanh ngôi chùa đó đều nói chùa Bát Nhã có một vị hòa thượng thập phần tuấn mỹ. Nghe nói vị hòa thượng này xem tình duyên rất chuẩn.
Vừa nghe thuộc hạ báo tin này, sắc mặt của Mão Cửu liền đen đi. Người khác không biết Bạch La La là ai, nhưng sao y có thể không biết được.
Vương gia nhà y có thể xem tình duyên chính xác mới là kỳ quái. Nếu xem tình duyên không chính xác mà mấy vị cô nương đó vẫn đến tìm vương gia nhà y thì không cần nghĩ cũng đoán được hai ba.
Biệt hiệu Viên Phi Hoa bên ngoài không phải là giả. Mão Cửu làm ảnh vệ của Viên Phi Hoa đương nhiên là cũng nhìn thấy thủ đoạn trêu hoa ghẹo nguyệt của vương gia nhà mình.
Cho dù có cứng như đá thì vào tay Viên Phi Hoa cũng hóa thành nước.
Nói một người như vậy có thể yêu y, y cũng không tin. Nhưng thái độ của Vương gia đối với y lại khiến y không thể không sinh ra một chút mơ mộng.
Từ nhỏ, Mão Cửu đã là ảnh vệ, là một con chó trong vương phủ, có ai sẽ đối xử dịu dàng với một con chó? Cho một mẩu xương để y không chết đói đã là nhân từ lắm rồi.
Mão Cửu cũng chưa bao giờ thấy những việc này có gì không đúng, mãi đến khi vương gia nói với y, y là một con người, y có quyền làm người, không thể sống như một con chó. Quyền, lần đầu tiên y biết đến từ này.
Mão Cửu nhìn chằm chằm khiến cả người Bạch La La run lên, chỗ nào đó mới bôi thuốc của cậu lại càng nóng rát, đau nhức muốn chết.
Cậu nói với Mão Cửu: “Mão Cửu, ta tự nhận mình đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn làm như vậy với ta?”
Vẻ mặt của Mão Cửu có chút tủi thân, y nói: “Bởi vì Mão Cửu thích chủ tử a.”
Bạch La La nói: “Ngươi…”
Mão Cửu nói: “Chủ tử tức giận như vậy chẳng lẽ là đã thích người khác?” Ngữ khí và dáng vẻ của y đều vô cùng tủi thân, giống như ngày hôm qua người bị thượng kia là y không bằng.
Bạch La La muốn nói, đại ca à, đó là chúng ta bị bắt đó. Nhưng câu này lại không thể nói ra, nghẹn hồi lâu cuối cùng vẫn phải cứng rắn đè xuống.
Mão Cửu nhìn gương mặt của Bạch La La đỏ lên, vươn tay xoa đầu cậu, cười nói: “Tóc của chủ tử mau dài ra mà. Đợi tóc dài rồi ta thả chủ tử đi.”
Bạch La La vốn muốn trợn mắt nhìn y nhưng nghĩ đến dáng vẻ thấp thỏm của Mão Cửu, cậu lại cố gắng kiềm chế nét mặt của bản thân.
Tóc dài là có thể làm Hoàng đế? Bạch La La cảm thấy Mão Cửu nghĩ rất đẹp. Xã hội và cơ quan của bọn họ có những điều lệ, quy chế nghiêm khắc đối với việc phân định công nhân viên chức. Nếu trong thời gian công tác, công nhân viên chức vi phạm quyền và nghĩa vụ thì sau khi ra ngoài sẽ không chỉ đơn giản là bị sa thải thôi đâu.
Cậu nhớ mang máng có một viên chức của Amway đã giả trang thành Hoàng tử, sau đó gϊếŧ chết tất cả những người cạnh tranh rồi lên làm Hoàng đế, còn từ chối yêu cầu thu hồi của hệ thống.
Sau khi chết, viên chức đó trở về thế giới gốc liền bị phán hơn hai mươi năm tù.
Bạch La La cũng không muốn trở thành một ví dụ để cảnh cáo cho thế hệ sau đâu.
Mão Cửu thấy Bạch La La không nói gì thì khẽ thở dài nói: “Chủ tử, ta còn có việc muốn nói với ngài.”
Bạch La La nói: “Việc gì?”
Mão Cửu nói: “Huynh trưởng của ngài chưa chết.”
Bạch La La vừa nghe đã sửng sốt, cậu nói: “Thật?”
Mão Cửu gật đầu: “Thật.”
Bạch La La nói: “Vậy ca của ta đang ở đâu?” Vị Hoàng đế này đối xử với cậu không tệ, thậm chí còn muốn truyền ngôi cho cậu, khi nghe tin hắn chết, cậu đã vô cùng đau lòng.
Mão Cửu nói: “Nhưng tình trạng cũng không quá tốt.”
Bạch La La nói: “Ngươi là có ý gì?”
Mão Cửu: “Ngài đến xem thì biết.”
Dứt lời, y gọi hai cung nhân đến.
Bạch La La mới đầu còn không biết hai người này muốn làm gì cậu, nhưng sau khi họ lấy nữ trang ra, cậu mới lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, cậu nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Mão Cửu thản nhiên nói: “Dáng vẻ của chủ tử lúc vào cung như thế nào thì lúc rời cung đương nhiên cũng phải như thế đó. Bọn họ đến là để chuẩn bị hóa trang cho ngài.”
Bạch La La đen mặt.
Mão Cửu nói: “Làm đi.”
Bạch La La nói với hệ thống: “Nước mắt kiếp này của lão tử đều vì một người trên thế giới này mà rơi sạch.”
Hệ thống thản nhiên nói: “Nước mắt bây giờ của cậu, đều là vũng nước động lúc cậu thi công chức đó.”
Bạch La La: “…” Sau khi cậu trở về nhất định phải từ chức ngay lập tức, ai khuyên cũng không được.
Tuổi tác của hai cung nhân đó tương đối lớn, có lẽ là cung nhân lớn tuổi trong cung. Phương pháp họ rửa mặt chải đầu và hóa trang cho Bạch La La khá khéo léo, thậm chí còn rất chu đáo.
Bạch La La ngồi trước gương tùy ý họ chơi đùa.
Mão Cửu đứng phía sau Bạch La La, bình tĩnh nhìn cậu.
Không thể không nói, khi có người ngoài, Mão Cửu thực sự giống một vị Hoàng đế, ánh mắt chỉ lướt qua đã khiến người khác lạnh sống lưng. Bạch La La chú ý thấy tay của hai cung nhân này khi hóa trang có hơi run rẩy. Có lẽ là do thế lực thâm sâu của Mão Cửu nên không dám không thuận theo ý y.
Mão Cửu thật sự có thiên phú, nếu y không có thiên phú thì cũng chẳng thể ngồi vững ở vị trí này.
Tân Hoàng đăng cơ, lấy thủ đoạn mạnh mẽ dọn sạch Tín vương, bè đảng còn sót lại của tiền triều. Tuy Bạch La La không biết rõ chi tiết trong đó nhưng nghe dã sử dân gian tương truyền thì cũng có thể đoán được phần nào.
Theo động tác của cung nhân, trong gương đồng dần dần hiện ra dáng vẻ của một nữ tử.
Nhóm cung nhân đã làm đường nét khuôn mặt của Bạch La La mềm mại một cách thần kỳ, lại xử lý một số chi tiết, cứng rắn biến Bạch La La thành dáng vẻ của một nữ tử anh khí. Nhìn qua thì thấy nữ tử này có mấy phần giống Mão Cửu nhưng nhìn kỹ thì chỉ là ảo giác mà thôi.
Kỹ thuật hóa trang cổ đại này có thể so sánh với phẫu thuật thẩm mỹ ở hiện đại rồi.
Bạch La La cảm thán trong lòng. Mão Cửu vươn tay nâng cằm cậu lên, y cúi đầu cười: “Ái khanh, ngươi rất đẹp.”
Bạch La La không biểu cảm nói: “Khéo ghê, ta cũng cảm thấy vậy.”
Mão Cửu: “…”