Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 13: Thế Giới 1 - Vương gia bá đạo và tiểu ảnh vệ (13)

Cơ thể của Bạch La La được đặt lên sàng đan (khăn trải giường) mềm mại.

Trong khoang mũi của Bạch La La tràn ngập hương thơm kiều diễm, giọng nói của Mão Cửu vang lên bên tai Bạch La La, y gọi cậu một tiếng chủ tử.

Khăn đỏ bị vén lên, Bạch La La nhìn hỉ phòng thuộc về cậu và Mão Cửu. Gian phòng này rõ ràng đã được dày công bài trí, đồ trang trí dán từ bạt bộ sàng (giường bạt bộ) cho đến các vật dụng nhỏ trong phòng, mỗi một nơi đều được bài trí vô cùng tỉ mỉ, thể hiện rõ tâm trạng mong đợi của người bài trí.

Dưới ánh nến, bộ hỷ phục mặc trên người Mão Cửu càng toát ra phong vị khác, trong mắt y chứa đầy sự ôn nhu tựa như hồ nước ấm được tia nắng chiếu vào, lay động đến tim Bạch La La.

Bạch La La nhìn Mão Cửu, nội tâm rung động, sau đó nói với hệ thống: “Dáng vẻ của y thật đẹp.”

Hệ thống: “Ta cũng cảm thấy vậy.”

Bạch La La lại nói: “Nếu không phải y muốn XXX ta thì càng đẹp hơn.”

Hệ thống: “...”

Mão Cửu dù có đẹp hơn nữa thì cũng là nam nhân rắn rỏi, từ góc độ thưởng thức đơn thuần, Bạch La La thừa nhận dáng vẻ lúc này của Mão Cửu đã vượt qua rất nhiều người, nhưng để cậu yêu Mão Cửu thì tiền đề phải là Mão cửu không đè cậu.

Mà điều này hiển nhiên là rất mâu thuẫn.

Hôm nay là ngày đại hôn của hai người, động phòng hoa chúc đã ở ngay trước mắt, chuyện còn lại chính là hồng lang phiên cổn, cộng hưởng lương tiêu*.

(*Ý chỉ việc ân ái)

Bạch La La nằm trên sàng đan giống như con cá chết, khi Mão Cửu bưng rượu giao bôi đi qua, trong lòng còn đang đọc thuộc Dân chủ giàu mạnh văn minh.

Đúng là rượu tốt, còn chưa uống đã gửi được sự tinh khiết của hương rượu.

Mão Cửu đưa ly rượu đến bên môi Bạch La La, trên gò má nổi lên rặng mây hồng, ngược lại càng giống như tân nương thẹn thùng hơn, y nói: “Chủ tử, mời.”

Khóe miệng Bạch La La mím thành một đường thẳng, không nhận lòng tốt của Mão Cửu.

Mão Cửu cũng không khó chịu, nếu y đã dám làm thì tất nhiên phải chịu được cơn giận của Bạch La La.

Mão Cửu lại lấy ly rượu về uống hết, sau đó cúi đầu ghé môi y lại gần Bạch La La.

Bạch La La nhìn gương mặt dựa gần lại của Mão Cửu, mày nhăn lại hét lên: “Hệ thống, y muốn XXX ta!”

Hệ thống: “Cậu nói gì thế? Cậu nói gì vậy? Ta nghe không rõ!”

Bạch La La: “Cái mông của ta”

Hệ thống: “Gì gì gì, cậu nói cái gì đó?”

Bạch La La: “Ta nói cmn!”

Hệ thống: “…”

Thực ra lần này thật sự không thể trách hệ thống, Mão Cửu vừa ôm Bạch La La vào động phòng thì đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ công năng bảo vệ riêng tư, sau khi công năng này phát động thì ngay cả âm thanh cũng bị làm loãng.

Vậy nên Bạch La La nói cái gì hệ thống cũng không nghe thấy, hệ thống cảm thấy đêm nay Bạch La La chạy không thoát được đành thở dài một tiếng, lòng nói Bạch La La, ta chỉ có thể giúp cậu được đến đây thôi.

Lúc này đây, Bạch La La vẫn còn chưa biết hệ thống đã làm gì với cậu.

Mão Cửu đút rượu giao bôi vào trong miệng Bạch La La, Bạch La La chỉ có thể nuốt xuống. Rượu giao bôi xuống bụng, Bạch La La rất nhanh đã cảm thấy cơ thể nóng lên từng trận, cậu dù sao cũng là người trưởng thành, cơ thể có phản ứng như vậy đương nhiên là biết nó có ý nghĩa gì.

Mão Cửu đặt Bạch La La nằm lại sàng, sau đó nhẹ nhàng cởi hỷ phục của Bạch La La.

Y sam cởi hết, lộ ra da thịt trắng như trân châu.

Mặc dù một năm nay Bạch La La phải làm hòa thượng, nhưng cũng không làm việc nặng nhọc gì, lại cộng thêm chỉ ăn thức ăn chay, làn da ngược lại tốt hơn không ít.

Mão Cửu thần sắc kính trọng, dáng vẻ hôn Bạch La La giống như đang hôn một vị thần, hơi thở của y ngày càng gấp gáp, động tác cũng càng ngày càng vội vã.

Bạch La La động không nổi, chỉ có thể nằm thẳng để mặc động tác của Mão Cửu.

Mão Cửu vô cùng ôn nhu, y nói với Bạch La La: “Chủ tử, đừng hận ta.”

Bạch La La thấy Mão Cửu cúi đầu, thân thể cậu theo đó cũng kéo căng lên, nam nhân đến cùng vẫn là động vật cảm quan, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng cơ thể lại vô cùng thành thực. Mão Cửu hầu hạ thực sự rất thoải mái----Nhưng Bạch La La vẫn căng thẳng như cũ, bên cạnh cậu cũng có bạn là gay, trong đó có một người đời sống riêng tư rất loạn, đến cùng là loạn bao nhiêu Bạch La La cũng không biết, dù sao thì có một lần cậu đến nhà người bạn đó, đúng lúc nhìn thấy bốn người từ trong phòng đi ra.

Không sai, bốn người, sau đó Bạch La La vào phòng thì thấy cậu bạn đó đang thoi thóp cùng một giường toàn máu.

Việc đó đã để lại ấn tượng quá sâu cho Bạch La La, mặc dù cậu bạn kia của cậu không có việc gì, nhưng sau này chỉ cần Bạch La La nghe đến gay là đã cảm thấy bàn tọa chảy mồ hôi, cúc cũng thấy đau.

Sau màn dạo đầu, cuối cùng cũng đến bước cuối cùng.

Mão Cửu cầm lấy dược cao bôi trơn đã chuẩn bị từ trước bắt đầu mở rộng cơ thể của Bạch La La.

Bạch La La căng thẳng, cả người phát run, thậm chí còn hơi muốn khóc.

Mão Cửu nhận thấy Bạch La La căng thẳng liền hôn lên vành tai cậu, rì rầm bên tai: “Đừng sợ, Phong Yên, sẽ không đau.”

Đây là lần đầu tiên Mão Cửu gọi Bạch La La là Phong Yên, trước đây y vẫn luôn gọi cậu là chủ tử.

Bạch La La mím môi đến trắng bệch, cậu rũ mắt, không đáp lời Mão Cửu.

Mão Cửu nhìn gương mặt giống hệt bản thân mình, chỉ cảm thấy thân dưới cứng đến phát đau.

Y cũng không biết sao lại có loại tâm tư này với một gương mặt giống mình như đúc, nhưng ý niệm này vừa xuất hiện thì đã như cỏ dại tràn lan, dù làm thế nào cũng không khắc chế được.

“Phong Yên.” Mão Cửu gọi Bạch La La.

Bạch La La không đáp, cậu chỉ muốn nhắm chặt mắt để chuyện này nhanh chóng kết thúc, nên không hề muốn đáp trả lời lầm bầm của Mão Cửu.

Mão Cửu cũng không để ý, y nói: “Xin lỗi.”

Đường đường là vương gia lại bị y đối đãi như vậy, nhất định là đã hận y đến tận xương rồi. Khi Mão Cửu làm những việc này thì đã làm tốt tâm lý chuẩn bị cho việc Bạch La La sẽ không tha thứ cho y, vậy nên động tác ngược lại càng quyết tuyệt hơn.

Cơ thể bị mở rộng, bị xâm nhập từng tấc một, Bạch La La cuối cùng cũng nghẹn ngào phát ra tiếng, cậu muốn đưa tay che mặt mình nhưng lại bị Mão Cửu giữ chặt cánh tay, theo sau đó là một nụ hôn nóng bỏng dán đến.

Bạch La La từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn thi đại học, ngoan ngoãn làm một nhân viên công chức. Sống hơn hai mươi năm, ngay cả một cô bạn gái cũng không có, thường ngày luôn dựa vào ngũ chỉ cô nương để giải quyết vấn đề.

Những động tác này của Mão Cửu có thể nói là đã đưa cậu bước vào một thế giới hoàn toàn mới.

Bạch La La chưa từng thoải mái như vậy bao giờ, cậu giống như bị cuốn vào một vòng xoáy, thân thể lẫn thần chí tựa như đã không còn thuộc về chính mình.

Kɧoáı ©ảʍ nơi sâu nhất trong cơ thể không ngừng tràn ra, làm cậu không kiềm chế được khóc cầu, van xin.

Tâm của Mão Cửu đã cứng như sắt thép, y nhìn từng tầng sắc hồng nhạt nổi lên trên cơ thể Bạch La La tựa như cánh hoa đào bị nước nhiễm ướt, dùng tay đặt lên còn có thể sờ được những giọt mồ hôi li ti.

“Phong Yên.” Mão Cửu gọi cậu.

Bạch La La nước mắt rơi không ngừng, đầu óc cậu giống như đã bị kɧoáı ©ảʍ to lớn làm cho mơ hồ, thậm chí không cách nào hiểu được Mão Cửu rốt cuộc là đang nói gì.

“Phong Yên.” Mão Cửu hôn cậu lần nữa.

Đợi đến khi tất cả kết thúc, Bạch La La cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, cậu được Mão Cửu ôm chặt trong lòng, Mão Cửu vẫn còn đang cười nói, chủ tử, đầu của ngài thật tròn.

Bạch La La có hơi uất ức, lòng nghĩ ngươi cũng đã đè ta rồi, vậy mà còn dám cười nhạo ta không có tóc.

Mão Cửu ngược lại cũng không có ý cười nhạo Bạch La La, người này dù có cạo đầu cũng vẫn đẹp, tròn tròn rất đáng yêu, y hôn xuống đỉnh đầu Bạch La La, nói: “Ngủ đi.”

Bạch La La mê man ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Bạch La La ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Khi cậu tỉnh dậy đã không thấy Mão Cửu, Bạch La La nhìn chằm chằm lên xà nhà hồi lâu không nói chuyện.

Âm thanh hệ thống vang lên nói: “Cậu tỉnh rồi?”

Bạch La La đáp: “Ân.”

Hệ thống: “Vậy ta phóng thích cảm giác đau đớn của cậu ra đây.”

Bạch La La: “A?”

Kết quả còn chưa a xong thì đã cảm thấy bộ vị nào đó bắt đầu đau đớn nóng rát.

Bạch La La: “Hệ thống, hôm qua ngươi che đi cảm giác đau đớn của ta à?”

Hệ thống: “Phúc lợi nhân viên, phúc lợi nhân viên.”

Bạch La La tức đến nghiến răng, cậu đã nói hôm qua sao mà sảng khoái như thế, còn nghĩ hiệu quả rượu giao bôi tốt như vậy, lại không nghĩ đến là hệ thống rách nát này đã che lại cảm giác đau đớn!

Bạch La La nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không thể cứ che đi như vậy được à?”

Ngữ khí của hệ thống rất là vô tội nói: “Nếu cứ che đi như thế thì sao cậu biết được mông mình có bị thương hay không, lỡ như bị viêm chảy mủ thì sao.”

Bạch La La: “Câm miệng!”

Hệ thống: “Nga.”

Quả nhiên là vẫn đau, Bạch La La quả thực muốn lao đầu vào gối mà khóc, cậu cảm thấy trong mông mình giống như đã bị nhét vào thứ gì đó rất đáng sợ, đến giờ vẫn chưa khép lại được.

May thay đến cuối cùng, đạo đức nghề nghiệp đã giúp Bạch La La nhịn xuống động tác thút thít, nên khi Mão Cửu tiến vào không nhìn thấy cảnh tượng vương gia nhà mình ôm gối đầu khóc lóc.

Mão Cửu thấy Bạch La La đã tỉnh thì gọi một tiếng vương gia.

Bạch La La phớt lờ Mão Cửu, chỉ căm giận trừng y một cái.

Mão Cửu nói: “Chủ tử, đừng trừng ta nữa.”

Bạch La La trong lòng nghĩ ngươi đối xử với ta như vậy, sao ta không thể trừng ngươi, vậy nên cậu lại giận giữ trừng một cái.

Sau đó, Mão Cửu liền dùng ngữ khí vô tội mà nói một câu: “Chủ từ ngài trừng ta cứng rồi.”

Bạch La La: “…”

Mão Cửu nói: “Chủ tử, để ta bôi dược cho ngài.”

Y nói rồi đi đến bên cạnh Bạch La La, lấy dược cao ra.

Thân trên của Bạch La La đã có thể cử động, nói với âm thanh khàn khàn: “Cách xa ta một chút, đừng đυ.ng vào ta!”

Mão Cửu nhàn nhạt đáp: “Chủ tử, chỗ đó không bôi dược cao thì sẽ bị viêm, nếu mà bị viêm thì còn phải gọi ngự y đến xem.”

Bạch La La: “” Ngươi tha cho mông của ta đi, ta chỉ là một tiểu hài tử thôi mà.

Ngữ khí của Mão Cửu vô tội đến nỗi làm Bạch La La muốn đánh y, y nói: “Vậy nên chủ tử, ngài có bôi hay không?”

Bạch La La hừ một tiếng, âm thanh khàn khàn nói: “Dược cao đưa ta, ngươi cút ra ngoài!”

Mão Cửu không để tâm đến Bạch La La phẫn nộ, y đặt dược cao ở một bên, ngữ khí bình thản nói: “Vậy chủ tử bôi dược cho tốt, ta ra ngoài trước, có việc gì thì gọi ta.”

Bạch La La nói: “Hừ!”

Mão Cửu dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, Bạch La La nhìn bóng lưng y, gương mặt ủ rũ lấy dược cao qua.

Cậu nói: “Hệ thống, mông của ta rách rồi sao?”

Hệ thống trầm mặc một lúc mới nói: “Nhìn không thấy, ta chỉ có thể nhìn thấy một mảng trắng xóa.”

Bạch La La: “...”

Hệ thống nói: “Nhưng nếu đã không có máu, thì chắc là, không rách đâu.”

Bạch La La oa một tiếng khóc lên, lòng nghĩ cậu nhất định phải đi tìm cục trưởng của bộ đòi trợ cấp tai nạn lao động.