Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Tiếng Lòng Của Ta

Chương 38: Viết chữ

"Còn phía sau lưng con, là mẫu thân, mọi việc trong nội viện đều do mẫu thân lo liệu. Nếu con muốn theo con đường làm quan, thì những việc này sẽ làm bẩn đôi tay của con."

Nghẹn ngào, ánh mắt buồn bã, Tạ Tử Mộ khóc sau những lời của Lưu Uyển.

...

Lưu Uyển ra khỏi cửa thì nghe người hầu báo: "Phu nhân, trong cung triệu kiến."

Lưu Uyển quay vào thay đồ chuẩn bị vào cung, lại thấy Tạ Tử Tinh và Tiểu Vãn Vãn chạy lại.

Mắt Tạ Tử Tinh hồng hồng, trên bàn rải đầy giấy viết toàn chữ "Tạ Vãn Vãn".

Tạ Tử Tinh ôm lấy Lưu Uyển khóc nức nở: "Mẫu thân, muội muội bảo chữ viết của con xấu, con cố gắng viết đẹp hơn nhưng càng viết càng xấu."

Tiểu Vãn Vãn ngồi đó ngậm ngón tay cái nhìn về phía Lưu Uyển.

"Y nha y nha y..."

(Mẫu thân, nhị ca Tử Tinh viết thật xấu, con không cần huynh ấy viết tên con, con nhỏ xíu thế này thì làm sao nói được, làm sao con biết huynh ấy viết gì chứ.)

Lưu Uyển đỡ trán cười khổ, cầm lấy những chữ Tạ Tử Tinh vừa viết, so sánh với những chữ viết trước đó.

Quả thực càng về sau càng xấu.

Lúc này, bà không khỏi nhớ lại lời tiểu Vãn Vãn vừa nói!

Rồi nghĩ đến lời Tử Mộ nói có thể nghe được tiếng lòng của muội muội.

Chẳng lẽ Tử Tinh cũng có thể nghe thấy sao?

Lưu Uyển nhìn con gái với vẻ kinh ngạc, con gái mình đến tột cùng còn có bao nhiêu điều kỳ lạ mà bà chưa biết.

Lưu Uyển lay Tạ Tử Tinh đang khóc ôm lấy bà, rồi bế tiểu Vãn Vãn lên: "Vãn Vãn nói hay ho thì nhị caTử Tinh sẽ không khóc nữa đâu."

"Ê a y ô ô ô..."

“Con cũng muốn an ủi huynh ấy, nhưng con nói không ra lời ô ô ô.”

Đứa con gái bé nhỏ này, bà chẳng biết phải xử trí thế nào nữa.

Trước kia nàng chỉ biết gọi mưa gọi gió, bắt quỷ, bắt ma, học huyền học cổ xưa, đâu chịu bị ủy khuất như thế này.

Thấy Lưu Uyển vẫn nhìn mình, tiểu Vãn Vãn cúi đầu đỏ mặt.

“Chữ viết của nhị ca Tử Tinh rất đẹp.”

Tạ Tử Tinh ngẩng đầu lên mờ mịt: "Hả?"

"Hi hi..." Tiểu Vãn Vãn lộ ra hàm răng cười khanh khách.

"Tử Tinh, viết lại một lần cho mẫu thân xem nào." Lưu Uyển nói.

Tạ Tử Tinh ngừng khóc nức nở, dùng tay áo lau nước mắt, cầm bút lên viết chữ. Viết một lúc, tay đã thuần thục hơn nhiều.

Cuối cùng, viết ba chữ "Tạ Vãn Vãn" rất đẹp, đẹp đến nỗi Tạ Tử Tinh quên luôn việc khóc lóc.

Lưu Uyển vui mừng khôn xiết.

Bà hôn lên gương mặt trắng trẻo của con gái một cái, hút lấy một miếng thịt mềm mại, rồi "bẹp" một tiếng đạn trả lại.