Tiểu Vãn Vãn ngồi trên nôi, nhìn thấy ba chữ to đùng kia, giơ bàn tay trắng nõn che kín mắt.
"Không phải tên của ta, không phải tên của ta."
"Mẫu thân ơi, đây là tên Vãn Vãn muội con giỏi phải không, hắc hắc hắc."
Tạ Tử Tinh vừa mới rụng một cái răng, cười lên trông vừa sáng sủa vừa ngây ngô.
Lưu Uyển không nhịn được cười, xoa xoa đầu cậu bé: "Vãn Vãn rất thích, con chơi với muội muội một lúc đi."
"Vâng ạ." Tạ Tử Tinh gần như nhảy cẫng lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía muội muội.
"Tử Mộ, con theo mẫu thân đến đây."
Lưu Uyển dẫn Tạ Tử Mộ đến thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, Tạ Tử Mộ cúi đầu: "Thưa mẫu thân."
"Tử Mộ, con ở dưới gối mẫu thân đã hơn ba năm, giờ học hành tới đâu rồi?"
Lưu Uyển hỏi.
"Bẩm mẫu thân, con vừa mới đọc xong Luận Ngữ."
Lưu Uyển gật đầu, vui mừng nói: "Nương tin con đọc sách rất giỏi, tiên sinh dạy vỡ lòng cũng khen con đã biết làm thơ rồi. Nương hỏi con, Khổng Tử nói: Quân tử vụ bản..."
"Bản lập nhi đạo sinh." Tử Mộ trả lời.
Đột nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc trong mắt mẫu thân, lập tức hiểu ra tại sao mẫu thân lại hỏi câu nói này.
Cậu quỳ xuống: "Mẫu thân ơi, Tử Mộ biết sai rồi!"
"Con sai ở đâu?"
Tạ Tử Mộ nghe lén được lời trong lòng của muội muội, cũng biết được việc tổ mẫu muốn hãm hại Ngũ công chúa bị đẩy xuống nước. Vì vậy, Tử Mộ bảo người hầu đẩy nhũ mẫu xuống nước, rồi nghĩ cách ôm đệ đệ bỏ trốn ra ngoài...
Tạ Tử Mộ tự trách mình, đôi mắt đầy vẻ nặng nề.
Cậu chỉ muốn giúp mẫu thân mà thôi.
Vào dịp tết, khi cậu không thấy mẫu thân đâu, trộm nghe được muội muội đang nói gì đó. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nếu Ngũ công chúa bị phụ thân làm tổn thương, thì mẫu thân sẽ không có địa vị trong nội viện, Tạ Hoài Sơn sẽ có được địa vị cao hơn.
Vì thế cậu làm những việc đó, vì cậu không ở trong nội viện nên khó có thể bị phát hiện.
Nhưng không ngờ mẫu thân lại biết được.
Lưu Uyển kinh ngạc, chẳng lẽ không chỉ một mình bà có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác?
"Con giúp mẫu thân đấy."
Lưu Uyển không kéo Tạ Tử Mộ dậy mà tiếp tục nói: "Lý do khiến ta tức giận không phải vì con giúp ta."
"Con là trưởng tử của phủ hầu, càng là học trò do chính Lưu Uyển ta dạy dỗ. Mẫu thân hy vọng con có thể trưởng thành thành một quân tử đường đường chính chính, một đấng đại trượng phu sống giữa trời đất. Con nên hướng tới bầu trời rộng lớn phía trước mà đi, lưỡi gươm hướng ra ngoài, bảo vệ những người phía sau lưng.