Nam Khúc tiến lại gần họ, nghe họ đang bàn tán về việc cô dâu là con gái nhà nào.
Nghe nói kiệu hoa đến từ ngoài thị trấn, đến bên bờ sông nhỏ trước khi trời sáng, không biết đón từ đâu.
Những thông tin này không quan trọng, vì Nam Khúc đã biết đây là một đám cưới ma, cô dâu đã chết từ lâu.
Cô liền xen vào: “Nhà cô dâu chắc giàu lắm nhỉ, nếu không sao có thể kết thân với nhà Vương được?”
Dù những người phụ nữ này không quen biết cô, nhưng giống như những ông bà ở dưới nhà chung cư, không cần biết có quen hay không, cứ ngồi chung là có thể trò chuyện.
Lập tức, một người nhìn cô rồi đáp: “Cũng không nhất thiết. Nhà Vương tuy giàu nhưng tiếng xấu đồn xa, nhà nào dám gả con gái vào đó? Ngay cả nhà nghèo như chúng ta cũng không muốn, nếu không Vương Du Sinh đã không đến bây giờ mới cưới được vợ!”
“Nghe cũng có lý.” Nam Khúc cố gắng nói mà không làm người ta khó chịu: “Vậy thì hồi Vương viên ngoại cưới vợ... có lẽ cũng là như vậy?”
Một phụ nữ nhìn Nam Khúc một lúc rồi cười nói: “Cô còn trẻ, chắc không biết. Hồi đó Vương viên ngoại sống ở thôn Vương Gia, nhà nghèo đến mức không có gạo mà ăn. Phu nhân của ông ấy chính là người cùng thôn. Khi họ kết hôn, cả hai đều mặc quần áo rách nát, thậm chí không có áo cưới.”
Nam Khúc nghe vậy không khỏi kinh ngạc: “Vậy làm sao họ giàu có đến mức này?”
Người phụ nữ bĩu môi, nói: “Chuyện này không ai biết, nếu để mọi người biết thì nhà nào cũng giàu hết rồi. Vương viên ngoại đâu có rộng lượng như vậy!”
Bà ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi nghe nói ông ấy được một cao nhân chỉ điểm.”
Nhưng cao nhân đó là ai thì bà cũng không rõ.
Ba người phụ nữ kia cũng bắt đầu bàn tán, nhưng không ai biết cao nhân đó là ai, chỉ nói rằng thầy của Bao Đả Thính có thể biết.
Thầy của Bao Đả Thính chính là người tiền nhiệm, sau khi già thì truyền nghề lại cho học trò, trở thành Bao Đả Thính hiện tại.
Nam Khúc nghĩ, chẳng lẽ cô cũng phải cầm dao đi tìm Bao Đả Thính?
Đang tính toán có nên về nhà bếp của phủ viên ngoại để trộm dao, bỗng nhiên tay cô bị ai đó nắm lấy. Theo phản xạ cô định ra tay, nhưng người đó kéo cô đi qua đám đông.
Đồng thời, cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô gái: “Thì ra cô ở đây, tôi tìm cô mãi!”
Lúc này, Nam Khúc cũng nhìn rõ mặt đối phương.
Đó là một cô gái trẻ mà cô hoàn toàn không quen, nhưng tay trái của cô ấy đeo một chiếc đồng hồ đen.
—— Người chơi thứ sáu là một cô gái?
Nam Khúc liền nhớ đến lời của Tề Hành, có lẽ người mà anh tìm là giữa Đơn Thư và Trương Hạo.
“Chào cô, tôi tên là Vu Tố!” Cô gái kéo cô đến một góc thoáng đãng, mới buông tay rồi chìa tay ra bắt.
Nam Khúc bắt tay cô: “Tôi tên là Tư Hiểu Manh.”
Vu Tố cười một cách gượng gạo, trong mắt hiện lên chút lạ lùng, rồi miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi đang tìm tin tức thì thấy cô nói chuyện với mấy người đó, nhìn không hợp lắm, tiến lại gần nhìn kỹ thì thấy đồng hồ của cô.”
Nam Khúc đã quen với phản ứng này của người khác.
Cô thầm thở dài, hỏi: “Cô ở ngoài từ đầu à? Chúng tôi tìm trong phủ viên ngoại mà không thấy cô.”
“Không, tôi có vào một lần.” Vu Tố nói: “Khoảng hơn mười một giờ, tôi nhận nhiệm vụ đơn lẻ là lẻn vào phủ viên ngoại, chắc các cô cũng vậy nhỉ? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi lại nhận được tin nhắn nhiệm vụ, chắc nội dung cũng giống nhau.
“Tôi nghĩ, đã có người chơi trong phủ rồi, tôi ra ngoài tìm hiểu thì hơn, vì ngoài này nhiều NPC, chắc không phải chỉ để cho vui.”
Nam Khúc gật đầu, nghĩ rằng nếu không thấy cảnh chú rể giả bế cô dâu, có lẽ cô cũng sẽ chọn ra ngoài tìm manh mối.
“Vậy cô điều tra được gì rồi?” Vu Tố hỏi.
Nam Khúc tóm tắt lại, Vu Tố nghe xong nói: “Phần minh hôn thì tôi cũng nghe tương tự, nhưng rôi biết người khiến nhà Vương giàu có là một đạo sĩ. Tôi nghe thấy cô nói chuyện với mấy bà kia, thật ra đây không phải bí mật gì, chỉ là Bao Đả Thính hay ở trong quán trà, mà đến quán trà thì toàn đàn ông, nên phụ nữ không biết.”
Lại là đạo sĩ —— có phải là vị được tôn làm thượng khách lần này?
Xem ra, phần quan trọng nhất bây giờ là ở Bạch Đào và Đơn Thư.
Vẫn còn sớm, Nam Khúc và Vu Tố bàn bạc rồi lại chia nhau ra ngoài tìm thêm tin tức.
Trong thời gian còn lại, Nam Khúc tìm hiểu thêm về mối quan hệ giữa Vương viên ngoại và phu nhân.
Nghe nói sau khi kết hôn khoảng nửa năm, phu nhân viên ngoại mang thai, chuyện này cả làng đều biết.
Nhưng sau khi mang thai hơn ba tháng, nhà Vương không biết sao lại phát tài, chuyển ra khỏi thôn, mua một căn tứ hợp viện trong thị trấn và vài người hầu.
Sau đó, phu nhân viên ngoại không lộ diện nữa —— cũng có thể có lộ diện nhưng không ai chú ý, vì lúc đó họ chỉ là cặp vợ chồng bình thường, dân thị trấn không phải người quen trong thôn, chẳng ai để ý.
Tóm lại, phu nhân viên ngoại đáng lẽ phải sinh con sau mười tháng, nhưng thực tế không sinh.
Trong thời gian đó, nhà Vương càng lúc càng giàu, từ căn nhà nhỏ chuyển thành căn nhà lớn, sau đó còn quyên tiền làm viên ngoại, xây dựng phủ viên ngoại lớn nhất thị trấn hiện nay.
Còn về mối quan hệ giữa nhà Vương và tri phủ, mọi người đều biết sau khi ông trở thành viên ngoại.
Lúc đó có người báo án, nói con gái mình làm thϊếp của viên ngoại chưa đến nửa năm đã mất tích, nhưng tri phủ đích thân ra mặt, dằn mặt huyện lệnh, khiến chuyện này bị dẹp yên.