Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 29

[Khu bình luận]: … Sao lại dễ thương thế thế này?

[Khu bình luận]: Nói thật thì, Mộ Thần và Đoàn Đoàn nhìn mới giống như anh em ruột. Cả về khuôn mặt hay sự tương tác lẫn nhau.

Mộ Thần đang trong livestream không biết rằng trong bếp cũng có livestream, đây là tổ đạo diễn cố ý sắp xếp, dự định sẽ để khách mời livestream toàn bộ quá trình lúc nấu ăn, cho khán giả chứng kiến

khoảnh khắc khách mời thể hiện kỹ năng nấu nướng cho các bé.

Dù là phụ huynh biết nấu ăn thể hiện kỹ năng nấu nướng thuần thục hay phụ huynh không biết nấu ăn vào bếp luống cuống tay chân đều sẽ trở thành đề tài và thu hút sự chú ý.

Một lớn một nhỏ vẫn đang trò chuyện.

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Cảm ơn anh đã giúp em mang đồ ăn. Em muốn đợi mẹ đến.”

Mộ Thần nhìn thấy những ngón tay nhỏ nhắn trắng mịn của Đoàn Đoàn đan vào nhau, đầu còn cúi xuống, hàng mi dài rũ xuống như lông quạ che đi đôi mắt sáng ngời. Anh ấy cau mày, không biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đoàn Đoàn lại cảm thấy đau lòng.

Điên rồi.

Anh ấy không có cảm giác như vậy đối với em gái ruột mình.

Mộ Thần gãi đầu “Ừ” một tiếng, quay người đi ngang qua Đoàn Đoàn, mãi đến khi gần đến lối ra hành lang mới vỗ vỗ túi, đồ phình ra trong túi mới nhớ ra kẹo sữa Thỏ Trắng trong túi vẫn chưa đưa cho Đoàn Đoàn.

Một tia khó chịu hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai.

Mộ Thần vỗ vỗ đỉnh đầu, quay người lại đi tìm Đoàn Đoàn, định đưa kẹo sữa Thỏ Trắng cho cô bé.

Không ngờ khi quay lại thì nghe thấy tiếng dọn rửa.

“Em muốn đợi mẹ đến.”

Kỳ lạ, rõ ràng là đợi mẹ đến vậy sao bản thân lại bắt đầu rửa rau?

Cô bé chỉ mới đến chỗ đầu gối của anh ấy, sao có thể đến bồn rửa được chứ?

Lẽ nào anh ấy bị lãng tai rồi sao?

Mộ Thần bối rối bước nhanh hơn, đến khi anh ấy đi đến cửa đã không còn tiếng rửa rau nữa nhưng lại có tiếng dùng dao thái rau nhẹ. Anh ấy kinh ngạc đứng ở cạnh cửa, chỉ thấy Tiểu Đoàn Tử ba tuổi rưỡi không biết tìm được một chiếc ghế bốn góc ở đâu, nhón mũi chân trên chiếc ghế bốn góc, một tay cầm con dao gốm mỏng, đang cố gắng muốn cắt bí đao ra.

Lông mày nhỏ nhíu lại.

Mộ Thần: “?”

Khu bình luận: “?”

Có phải mắt của bọn họ có vấn đề rồi không?

Tiểu Đoàn Tử ba tuổi rưỡi vậy mà đang nấu ăn sao?

Mộ Thần đứng ở cửa mấy giây, trên gương mặt đẹp trai non nớt hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống.

Mắt anh ấy có thể bị mù rồi.jpg

[Khu bình luận]: Cảm ơn Mộ Thần đã thay mặt tôi, bây giờ tôi cũng có cùng biểu cảm với Mộ Thần.

[Khu bình luận]: Tôi lau lau mắt tôi rồi lại lau lau, chết tiệt, đúng là vẫn còn đó!

[Khu bình luận]: Một đứa bé ba tuổi rưỡi thật sự tự nấu ăn, còn biết rằng trước khi cắt phải rửa sạch ở vòi nước rồi sau đó dùng một con dao mỏng để cắt, cô bé ở nhà đã trải qua chuyện gì vậy?

[Khu bình luận]: Tôi cảm thấy chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm, cầm dao cắt cho vui mà thôi.

Mộ Thần thoáng ngạc nhiên rồi nhìn thấy một tay Đoàn Đoàn đặt lên con dao gốm và cố gắng ấn xuống bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

Lưỡi dao gốm còn sắc hơn cả dao bếp thông thường, tim anh ấy như thắt lại.

Đổi lại là tính tình nóng nảy trước kia của anh ấy thì đã mắng ngay rồi.

Nhưng ngay lúc này, cổ họng và tim anh ấy như bị bóp nghẹt, anh ấy hạ giọng như sợ sẽ doạ Đoàn Đoàn sợ hãi: “Đoàn Đoàn, bỏ xuống!”

“Ơ.”

Đoàn Đoàn sửng sốt rồi quay đầu lại, trong đôi mắt to lộ ra chút nghi ngờ.

Có vẻ như không biết ý của Mộ Thần.

Lại ngây thơ hỏi: “Anh ơi, anh bị sao vậy ạ?”

Còn hỏi bị làm sao vậy?

Trong lòng em không có suy nghĩ nào sao?

Gương mặt đẹp trai của Mộ Thần nghiêm trọng rồi sải bước tới bế Đoàn Đoàn ra khỏi chiếc ghế bốn góc, xụ mặt lườm người từ trên cao nhìn xuống: “Em vừa mới làm gì vậy?”