100 Ngày Cuối Cùng Của Kẻ Sát Nhân

Chương 5: Cách thức gây án

[…

Tôi cầm hai lọ thuỷ tinh nhỏ trên tay, lắc lắc nhẹ, tiếp theo dùng kim tiêm đâm vào, hút ra một lượng lớn chất dịch lỏng màu trắng đυ.c. Thứ này không thể mua được trên thị trường bình thường, tôi phải đặt một tuần từ các cửa hàng đen. Một chứa hàm lượng lớn Clopidogrel, lọ còn lại là MDMA, MDEA và cocain. Chưa biết tác dụng của nó sẽ như thế nào nhỉ?

Tôi tiến về phía cô gái đang được trói ngồi ở ghế, miệng cô ta đã được dán kín băng keo.

“Thứ này ngốn của tôi rất nhiều tiền, mong là em thích nó.”

Cô ta đã được tôi nhốt trong căn phòng này một tháng rồi. Ban đầu cô ả không chút kháng cự lại tôi vì tôi lấy lý do chăm sóc vết thương cho cô ta, cứ ngây ngô cứ một con ngốc.

Gần đây bỗng nhiên cô ta cứ đòi ra khỏi phòng, có vẻ vết thương đã đóng vảy nên cô ta nghĩ mình nên rời đi sao? Nhưng tôi chưa chuẩn bị xong mọi thứ, tôi muốn tác phẩm đầu tay phải tuyệt vời nhất.

“Tôi sẽ lưu giữ lại hình ảnh đẹp đẽ nhất của em.”

“Ưmm…”

Kéo lấy cánh tay cô ta, tôi bơm toàn bộ thứ chất lỏng trong ống vào, là một chút chất chống đông máu và giảm đau thôi. Con mồi cũng không có nhiều phản ứng ngay. Tôi tiếp tục cho thêm ống thứ hai vào cơ thể cô ta. Lượng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ này lập tức khiến cô ta run lên từng đợt, co giật liên tục. Tôi xé miệng băng dán ở trên miệng cô ta, nhìn về sau lưng mình.

Đèn camera nhấp nháy ánh sáng đỏ.

“Thấy thế nào em yêu? Nó hợp khẩu vị của em chứ.”

Không thể thốt ra bất cứ lời nào, chỉ có tiếng rêи ɾỉ vang vọng trong căn phòng tối tăm.

Nhìn cả cơ thể co quắp dưới chân mình, tôi lại cảm nhận được sức nóng tăng lên, luân chuyển trong từng mạch máu.

Tôi bế cô ta lên chiếc bàn đã chuẩn bị từ trước, cố định cả người cô ta lên bàn. Hai tròng mắt của cô ta đã không còn tự chủ được mà trợn ngược lên phía trên mí mắt, miệng chảy đầy nước bọt.

Ha ha.

Tôi cắm một thứ to lớn đã đặt sẵn vào miệng dưới của cô ta, nhấp vài nhịp ra vào đến một độ sâu nhất định, tôi bật chế độ tự động cho nó.

“Sẽ nhanh thôi…Thế này…Em thấy nó thật tuyệt vời phải không?”

Tiếng động cơ kèm theo tiếng vật thô đâm vào da thịt. Người trên bàn tăng dần âm lượng rêи ɾỉ.

Một âm thanh động cơ khác vừa được bật lên nhưng cô gái chẳng còn tâm trí nào để ý.

Tôi cầm chắc cưa điện ở trong tay.

Phập.

Từng nhát cắt hạ xuống cơ thể cô ta, từ bàn chân đến bắp chân, rồi đến đùi.

Tứ chi đã bị cắt sạch, rơi xuống, nằm lăn lốc trên sàn nhà.

Máu từ từng nhát cắt vẫn chảy ròng ròng nhưng cô ta không cảm giác được gì, vẫn đang nhiệt tình cùng với dụng cụ ở dưới háng.

Cảm giác đau đớn truyền đến đại não nhưng lại phản hồi thành dạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ chắc khó tả lắm nhỉ?

Hãy tận hưởng nó thật tốt.

Tôi tắt động cơ trong tay, quay lại ghế sofa, nâng nhẹ ly rượi vang đỏ trên bàn…

Vẫn chưa tới phần tuyệt vời nhất.

…]

“Tôi không đọc nổi nữa đâu? Đây là thứ truyện gì vậy? Khiêu da^ʍ sao?”

Chỉ mới đọc vài chương đã xuất bản trong ‘Một trăm ngày cuối cùng của kẻ sát nhân’, mấy cảnh sát ở văn phòng đã nháo nhào cả lên.

“Cậu đọc một mình rồi tóm tắt nội dung liên quan tới vụ án cho mọi người. Hạn hai tiếng nữa.”

Không biết anh Phi đã quay trở lại từ lúc nào, đang đứng sau lưng Phùng – chàng cảnh sát trẻ chưa vào đồn được bao lâu. Anh Phi rất ít nói – ai cũng biết điều này, đây là lần đầu tiên được anh ấy giao nhiệm vụ trực tiếp, cậu chàng nuốt nước bọt ‘ực’ rồi vâng vâng dạ dạ gấp máy tính lại chuồn lẹ.

“Á…”

Tiếng hét vang lên trong văn phòng, Phùng nhận thấy mình đã lỡ phát ra âm thanh lớn nhưng anh không thể nào không báo tin xấu

“Ra chương mới rồi… Năm chương liên tục…”

Cả phòng dồn dập nhìn về phía này.

“Không phải đã xoá bên chủ web rồi sao?”

“…”

Phùng nhấp vào chương mới của truyện.Anh không dám đọc, lướt xuống dưới bình luận truyện đã thấy khu vực này cực kỳ bùng nổ.

|Oẹ, tôi nôn rồi. Đủ làm người khác ghê tởm.

|Không phải một giờ trước truyện này đã báo ngưng xuất bản thêm rồi sao?

|Lại có người lập đội đi tìm xác nạn nhân thứ hai rồi. Các fen có live cho chúng tôi không?



"""

Không biết nữa huhu. Chống chỉ định cho người tâm lý yếu giống mình.

"""