100 Ngày Cuối Cùng Của Kẻ Sát Nhân

Chương 4: Nạn nhân đầu tiên - Tiếp (18+)

Máu nóng trong cơ thể tôi tăng lên đột ngột, tôi đã biết mình cần làm gì.

Tôi đè cô ta xuống giường cách đó không xa, một tay chặn ở miệng. Có vẻ lượng máu mất đi khá nhiều khiến cô ta thấm mệt, không giãy dụa nữa, chỉ dùng đôi mắt nhìn tôi, miệng cắn lấy mấy ngón tay tôi.

Tôi cởi hết đồ trên người cô ta, một cách vụng về, tôi không quen với việc này lắm. Đôi mắt cô ta đầy ngạc nhiên, chắc cô ta bất ngờ vì tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ta chăng?

“Chơi không?”

Nhân lúc cô ta không để ý, tôi lại dùng dao cắm một nhát xuống bả vai. Cả người cô ta co lại, run lên vì đau đớn.

Không chần chừ, tôi nhanh chóng cầm lấy thứ to lớn đang nóng bừng dưới thân mình, vuốt mạnh hai cái, đâm vào miệng bên dưới của con mồi.

Cái miệng bên dưới tỏ vẻ khó khăn để nuốt hết toàn bộ trong một lần. Qua vài cú nhấp người, thứ đó đã hoàn toàn bao bọc bởi cơ thể cô ta.

Tôi rút dao ra, máu từ vết thương bắn phụt lên mặt tôi. Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thân dưới tôi không ngừng hoạt động, rút ra, đâm vào đến tận cùng, cảm nhận toàn bộ cơ thể của người bên dưới mình đang căng cứng vì sợ hãi.

Đau đớn khiến lối vào của cô ta chật hẹp, thật khó khăn khi di chuyển, nhưng cũng thật sung sướиɠ. Từng cử động của tôi ma sát lên vách trong của cô ta, tiếng động trong phòng cũng theo đó mà lớn dần.

“Phập…phập… phập.”

Vết thương đang chảy máu, chất lỏng đỏ tươi sóng sánh trước mặt khiến tôi không thể kiềm chế được, tôi mυ'ŧ lấy nó. Hương vị ngọt ngào liên tục thấm xuống cổ họng khiến tôi càng khát, bên dưới ngày càng nóng lên, siết chặt.

Tôi nâng một chân của cô ả đặt lên bả vai, liên tục đâm vào. Dươиɠ ѵậŧ của tôi thuận theo trướng lên vô cùng dữ dội, nóng hừng hực, tưởng chừng như sắp phun trào ra thứ gì đó để lấy đầy tử ©υиɠ của cô ả.

Thật buồn cười, không có gì tiếp sau đó cả, bộ não tôi điên tiết lên vì cảm giác nghẹn ứ lại ở dươиɠ ѵậŧ dù cho tôi có điên cuồng cắm vào bên trong. Tôi biết mình không thể bắn.

Chưa đủ.

Tôi cần một cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa để đạt đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn.

“Ha…Ưm… Quá…”

Gì vậy? Cô ta thở dốc? Không biết cô ta đã ngừng trợn trừng về phía tôi từ lúc nào, miệng đã hơi mở, lỏng khỏi bàn tay tôi. Cơ thể cô ta đã thích nghi hơn với tôi, lối ra vào đang co bóp hút lấy tôi.

Cô ta sướиɠ sao? Không thể. Tôi không làm điều này vì mục đích đó. Nhưng khiến con mồi chìm trong khoái lạc đến khi chết đi, nó không tệ.

Một ý tưởng tuyệt vời đã loé lên. Khoé miệng tôi kéo tới mang tai.

“Muốn ăn?”

“Ưʍ.”

Cô ả gật đầu, miệng cô ta há to hơn như thực sự được cho gì đó. Hai tay cô ả đã chuyển sang vòng lấy cổ tôi, hai chân kẹp chặt nửa người tôi, cơ thể đong đưa theo từng nhịp nhấp vào.

Đã ba mươi phút trôi qua, cô ả đã đạt cực khoái ba bốn lần nhưng tôi lại chưa. Chỗ giao hợp đã nhầy nhụa chất dịch của một mình ả. Dù tôi cố gắng tăng tốc độ đi chăng nữa thì, như vẫn còn hời hợt trong nỗ lực, tôi không thể.

“Anh…thế nào mà lại chưa? Á, từ từ thôi…”

Có vẻ cô ả quên mất điều gì chăng? Rằng bản thân vừa bị đâm hai nhát? Tôi có nên một dao nữa đâm xuống cổ luôn không?

Không.

Tôi phải cho con mồi ăn thật no.

“Tôi đang đếm số lần em lêи đỉиɦ vì tôi. Nó ổn chứ?”

Lật người cô ta nằm sấp xuống, tôi cầm lấy dươиɠ ѵậŧ tiến vào từ phía sau. Tư thế này khiến cô ta cảm nhận tốt hơn, có thể nuốt hết toàn bộ ngay trong lần đầu tiên, miệng cô ta phát ra nhiều âm thanh đứt quãng, lúc cao lúc thấp. Mạnh mẽ rút ra, đâm vào, chất lỏng dính nhớp từ cô ta làm ướt hạ bộ của tôi. Chậm một nhịp, tôi nhìn xuống.

Theo mỗi cú nhấp vào, nước bắn lên tung toé, có chút bẩn. Tôi bắt đầu cảm thấy nhiệt bên trong cơ thể nguội lạnh dần. Tiếng rêи ɾỉ liên tục của cô ả lại càng khiến tôi mất hứng.

Nhưng con mồi chưa được ăn no, tôi cố gắng vực lại ý chí của mình, điên cuồng thúc mạnh, cọ vào điểm nhạy cảm của cô ta. Cho tới khi tôi cảm nhận được một đợt co thắt bắt đầu từ vách trong, tôi dùng lực đâm vào đó, cô ta cong người, đẩy mông lên cao, bóp chặt dươиɠ ѵậŧ của tôi thật kín kẽ. Da^ʍ thuỷ sau đó dội xuống từ qυყ đầυ đến toàn bộ thân dưới của tôi, nhớp nháp. Cô ta đang lêи đỉиɦ, liên tục co giật bên trong.

“Ăn thật no nhé!”

“Ưm… A…”

Lúc con mồi không phòng bị nhất chính là cơ hội có một không hai cho thợ săn.

Tôi rút nửa dươиɠ ѵậŧ ra, cắm mạnh vào. Song song với hành động đó, con dao trên tay tôi cũng đâm xuống ngay bắp đùi của cô ta. Co thắt trong tử ©υиɠ và vách tường càng dữ dội hơn. Lại đâm tiếp nhát thứ hai, tôi thấy đầu óc mình lâng lâng.

Phụt…

Tôi bắn đầy vào bên trong. Cảm giác dươиɠ ѵậŧ co giật hai cái, tiếp tục bắn một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ khác. Quá thoải mái. Nhưng chịu đựng quá mệt mỏi. Cứ thế gϊếŧ chết ngay ban đầu có vẻ nên được suy xét lại.

Cô ta đã ngất hoàn toàn, nằm bệt xuống giường.

“Thật nông cạn.”

Kɧoáı ©ảʍ từ tìиɧ ɖu͙© là thứ mà tôi chưa bao giờ có được trước đây, với một người đàn ông, đó là sự sỉ nhục lớn hơn bao giờ hết. Tuy nhiên tôi không cho rằng điều đó quan trọng, bởi lẽ tôi sẽ lấp đầy nó, bằng một cách khác, cách làm tôi sung sướиɠ hơn nhiều. Để tận hưởng nó thật trọn vẹn, tôi cần chuẩn bị kỹ càng hơn, không phải bây giờ.

Cái chết của con người sẽ là hoá thân của nghệ thuật.

Mỗi tác phẩm của tôi phải là thứ hoàn hảo nhất, chúng phải mang lại cảm xúc dạt dào cho người xem.



“Nhìn xem xem tôi chuẩn bị cho em những gì nào? Nó sẽ rất hợp với em.”

"""

Không muốn viết H chút nào. Cảm giác mình viết H rất tệ.

Thực sự phải khoá chương này.

"""