Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách

Chương 25

Con thỏ bị cột vào dây an toàn, nghe vậy gật đầu tán đồng. Có thể khiến Ngạo Thiên nó ôm đùi, tất nhiên không phải là người bình thường.

Lâm Không Lộc lại nhớ tới con thỏ vừa rồi nói nó biết đường, vì thế hỏi: “Mày là thỏ bản địa?”

Con thỏ vội vàng gật đầu.

“Biết đường đi Bệnh viện Thành phố số ba không?” Lâm Không Lộc lại hỏi.

“Biết biết.” Con thỏ vội vàng khoe ra giá trị của bản thân, nói: “Đi thẳng 1000 mét về phía trước, sau đó rẽ phải, lại……”

Lâm Không Lộc gật đầu: “Được, vậy mày chỉ đường đi.”

Nếu không tìm thấy nhóm người Sầm Tân, không bằng đến khu vực gần bệnh viện số ba chờ đợi, tin rằng Sầm Tân nếu không đợi được bọn họ, cũng sẽ đi đến đó trước.

Phan Trác Dật lại có chút không yên tâm, hỏi: "Có thể tin tưởng con thỏ này sao?”

Con thỏ lập tức trừng hắn.

Phan Trác Dật lại không hề bị lay động, rốt cuộc cũng là con thỏ này dẫn họ đến nơi.

“Xác thực không quá đáng tin.” Lâm Không Lộc đồng tình, sau đó giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu nó gạt chúng ta, vậy thì chỉ có thể đem nó làm thịt kho tàu.”

“!”Lông quanh thân con thỏ nháy mắt dựng đứng.

Phan Trác Dật nhìn thấy qua gương chiếu hậu, nhịn cười phối hợp: "Vậy thì cũng chỉ có thể như vậy thôi."

Con thỏ tức giận trừng hắn: “Cậu coi thường tôi đến thế à, tôi thông minh và có trí tuệ, nếu đã nhận đại ca làm chủ, với đại ca tuyệt đối sẽ không hai lòng."

“Đúng rồi Ngạo Thiên, trừ mày ra còn có thú biến dị nào khác có thể nói không?” Lâm Không Lộc đột nhiên ngắt lời nó.

“Không có.” Con thỏ gần như không cần suy nghĩ, “Dù sao em cũng chưa từng thấy con thú biến dị nào thông minh như em."

Lâm Không Lộc như suy tư gì đó, một lát sau lại hỏi: “Vậy mày vì sao lại trở nên thông minh như vậy?”

Con thỏ vừa muốn mở miệng, nhưng lại bị ngắt lời.

“Đừng nói là trời sinh.”

Con thỏ ỉu xìu, thành thật trả lời: “Một ngày nọ em nhặt được củ cà rốt đó, vừa cắn một miếng thì trở thành như thế này."

Lâm Không Lộc lấy củ cà rốt ra, hiểu ra tại sao lại có một vết cắn, lại hỏi: “Vậy sao lại không cắn miếng thứ hai?"

“Em cũng muốn lắm chứ, nhưng miếng thứ hai lại không cắn được." Con thỏ nhăn nhó nói.

Lúc đó, răng của nó đã bị gãy, may mà sau khi thành thỏ biến dị, răng đã mọc lại.

Lâm Không Lộc nghe xong, lại nhìn về phía cà rốt, có chút xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì.

Con thỏ thấy thế, cũng tiếp tục chỉ đường, nhưng có thể là do nói quá nhiều, miệng lưỡi nó dần trở nên khô khốc.

Lâm Không Lộc thấy nó có tính phối hợp, vừa lúc trong ba lô có ba củ cà rốt, liền lấy ra một củ cho nó.

Con thỏ lập tức vui mừng, cái miệng ba lá nhoẻn lên, ôm cà rốt gặm một hồi, đôi tai dài đầy lông xù đung đưa.

Sau khi ăn uống no say, gan thỏ của nó cũng lớn hơn, tò mò hỏi Lâm Không Lộc đi bệnh viện số ba làm gì.

“Theo em được biết, ở đó có vài kẻ rất nguy hiểm, thập phần nguy hiểm. Đừng nói loài người các anh, rất nhiều thú biến dị cũng không dám tới gần.” Con thỏ vừa nhắc tới liền sợ hãi.