Nói xong nó còn bĩu cái miệng ba lá*, cái đuôi lông xù lay lay như quả cầu lông, cố tình làm ra vẻ đáng yêu.
(*)三瓣嘴: miệng ba lá hay miệng ba chẻ, kiểu môi đặc trưng của thỏ, với phần môi trên có một khe ở giữa, chia thành ba phần rõ rệt.
Nghe nói rất nhiều người trúng chiêu này.
Lâm Không Lộc hiển nhiên không trúng kế, dù sao con thỏ biến dị này rất nhiều mưu mẹo.
Cậu thu lại cung tên và súng, cũng bỏ cà rốt vào túi, còn con thỏ……
Cậu hơi nhíu mày, nhìn về phía trên con chó thây ma mặt đất.
Con thỏ lập tức hoảng sợ, vội nói: “Đại, đại ca, em rất có ích, thu nhận em tuyệt đối không lỗ đâu.”
Lâm Không Lộc: Ồ, vậy nói thử xem, trừ bỏ làm thịt kho tàu, nấu cay, hấp, mày còn có ích lợi gì?”
Con thỏ: “……” Người này nhìn thì đẹp mà sao tâm địa lại độc ác như vậy?
Tuy vậy, Lâm Không Lộc nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là xách theo con thỏ trở về xe việt dã.
Sau cùng, con thỏ biến dị này cũng giống như con người, biết nói chuyện, có trí thông minh, và cà rốt vẫn là của nó, khá khó xử.
*
Xe việt dã ở bên kia, Phan Trác Dật đã cầm súng đi xuống xe, chờ Lâm Không Lộc đến gần, lập tức tiến lại lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Tình hình vừa rồi thế nào, sao những con chó thây ma lại chết đột ngột như vậy?”
Hắn vừa rồi cũng nổ súng, nhưng bởi vì khoảng cách xa, hắn không nhìn thấy những sợi tơ đó, không hiểu tại sao những con chó thây ma đó lại bị chặt đầu.
“Còn con này……” Hắn lại nhìn về phía con thỏ đáng yêu.
Lâm Không Lộc lắc đầu, không trả lời ngay, chỉ nói: “Trước tiên lên xe cái đã.”
Sau khi lên xe, con thỏ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng ôm được cái đùi này, điều quan trọng là không cần phải chết.
Nhưng để tránh bị coi là thức ăn dự trữ, nó quyết định vẫn phải thể hiện một chút giá trị của mình, vì thế nó hắng giọng rồi nói: “Đại ca, em thật sự rất hữu dụng, đầu óc thông minh, học tập rất nhanh, biết chữ, biết đường đi……”
“Từ từ, mày biết đường?”
“Má ơi, một con thỏ biết nói chuyện?!”
Lâm Không Lộc và Phan Trác Dật đồng thời lên tiếng, nhưng giọng của Phan Trác Dật lại cao hơn một tông, hiển nhiên là đã bị hoảng sợ không nhẹ.
Con thỏ khinh thường: “Cậu biết nói chuyện, thì sao tôi không thể biết chứ."
Nói xong nó lén nhìn Lâm Không Lộc một cái, cảm thấy vẫn là đại ca bình tĩnh, phát hiện nó có thể nói chuyện thì cũng…… suýt nữa bắn chết nó.
Phan Trác Dật nghẹn lời, nghĩ thầm: Nhưng mày không phải là con thỏ sao?
Lâm Không Lộc lúc này mới giải thích sơ lược về tình hình vừa rồi, cũng lấy ra củ cà rốt, để Phan Trác Dật thử một chút.
Nhưng cà rốt ở trong tay Phan Trác Dật, tựa như một củ cà rốt gỗ thông thường, ngay cả khi ở trong tay con thỏ cũng không bằng.
"Xem ra không phải ai cũng có thể sử dụng." Lâm Không Lộc như suy tư gì đó, cầm lấy cà rốt mà hắn đưa lại.