Thấy thế, Lâm Không Lộc nới lỏng vài phần lực chân đạp lên nó, rũ mắt đánh giá: “Mắt đỏ, móng vuốt sắc, răng cứng, quả nhiên là thỏ biến dị.”
Quan trọng là còn biết nói chuyện.
Trước đây cậu từng nghe Triệu Châu Chi nói, thế giới này động thực vật cũng giống như con người, ngoài việc biến thành thây ma động thực vật giống như người chết, cũng sẽ xuất hiện những động thực vật có năng lực đặc biệt, giống như trong loài người cũng có những người có khả năng thức tỉnh.
Thông thường, người ta gọi việc động thực vật trở thành thây ma hoặc thực vật bị phân hủy là nhiễm bệnh.
Nhưng khi động thực vật xuất hiện hiện tượng giống như thức tỉnh thì được gọi là biến dị. Thực vật được gọi là thực vật biến dị, còn động vật biến dị sẽ gọi là thú biến dị.
Bởi vì sau khi động thực vật biến dị thì vẫn không có trí thông minh, chỉ trở nên khó đối phó giống như những quái vật trong phim điện ảnh.
Cũng vì không có trí thông minh, động thực vật biến bị không có khả năng phân biệt, sẽ săn mồi giống như lúc trước khi bị biến dị, rất dễ ăn phải xác sống, bị nhiễm bệnh, cuối cùng vẫn sẽ trở thành thây ma.
Cho nên phần lớn mọi người sẽ gọi động thực vật bị nhiễm bệnh và động thực vật biến dị gọi chung là quái vật. Dù sao đối với con người, chúng đều là những mối nguy hiểm, đều giống nhau.
Nhưng hiện tại, Lâm Không Lộc thế mà lại gặp được một con thỏ biến dị có thể nói chuyện. Điều này cho thấy động thực vật sau khi biến dị có thể sẽ có trí thông minh?
Lâm Không Lộc nhanh chóng quay cuồng trong mớ suy nghĩ.
Lúc này, con thỏ lại không nhịn được mà quay đầu, cẩn thận giải thích, “Đại, đại lão, đôi mắt của tôi bẩm sinh đã là màu đỏ.”
Lâm Không Lộc: “……”
Khụ, suýt thì quên mất điểm này, nhưng……
“Còn dám ngụy biện?” Cậu cố ý híp mắt, chân lại dùng thêm vài phần lực, tay đồng thời thay mũi tên, nghiêm túc thẩm vấn: “Nói, tiếng kêu cứu đó có phải do ngươi giở trò hay không? Đây là lần thứ mấy ngươi làm chuyện này? Bắt được bao nhiêu người đi lạc để ăn?”
Cậu nhíu nhíu mày, rồi tiếp tục nói: "Đã từng ăn thịt người chưa?”
Con thỏ vừa nghe, lập tức giải thích: “Không có đại lão, tôi tuyệt đối chưa từng ăn thịt người, anh nhìn tôi nhỏ như vậy, trông giống một con thỏ có thể ăn thịt người lắm sao?”
Vừa nói, con thỏ vừa lén lút với lấy cây gậy lớn bên cạnh.
Lâm Không Lộc nhìn về hướng đó, đúng lúc thấy cây gậy bỗng nhiên thu nhỏ lại, biến thành một củ cà rốt to bằng bàn tay đã bị cắn mất một miếng, cũng cách xa móng vuốt của con thỏ hơn.
Con thỏ cứng đờ, tức khắc tuyệt vọng.
Lâm Không Lộc trong lòng kinh ngạc, muốn biết chuyện gì đang xảy ra, liền nới lỏng lực dưới chân.
Quả nhiên, con thỏ nhân cơ hội “Vèo” một cái nhảy ra ngoài, bắt lấy cà rốt.
Nháy mắt, cà rốt lại biến thành gậy lớn.
Thỏ ôm chặt cây gậy còn cao hơn cả mình, chân sau đạp mạnh, đột nhiên nhảy lên cao bằng người, vung gậy về phía Lâm Không Lộc: “Tiểu tử, xem gậy của ông đây!”