Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách

Chương 20

Bộ đàm bên kia không thấy trả lời, một lát sau, lại là âm thanh cầu cứu.

Lâm Không Lộc nhíu mày, cảm thấy không đúng. Nhưng như có một lực lượng vô hình nào đó kéo cậu đi tiếp.

Cậu càng thận trọng hơn, chậm rãi tiến về phía trước, mọi lúc đều chú ý tình hình xung quanh, cho đến khi đến trước tòa nhà bỏ hoang.

Lúc này, cậu đã có thể nghe rõ được âm thanh từ bộ đàm của đối phương, nhưng vẫn chưa thấy người, cũng không phát hiện thây ma.

Một trận gió thổi qua, lưới xanh trước tòa nhà bay phấp phới, không khí trở nên bất an quỷ dị.

Bên trong chiếc xe ở phía xa, thần kinh của Phan Trác Dật cũng đang rất căng thẳng, một khắc cũng không dám lơi lỏng mà nhìn chằm chằm xung quanh Lâm Không Lộc.

Gió lại nổi lên, đá sỏi lăn lông lốc trên mặt đất, cỏ dại trong kẽ đá lay động theo làn gió, vạt áo của Lâm Không Lộc cũng bị thổi bay.

Ngón tay trắng trẻo thon dài của cậu móc vào cung tên, tinh thần tập trung cao độ, nhìn về phía tòa nhà bỏ hoang theo hướng âm thanh.

Trong bầu không khí bất an này, đột nhiên, một cục bông trắng nhảy ra từ cửa sổ đen ngòm trên tầng ba của tòa nhà bỏ hoang, không biết từ đâu lấy ra một cây gậy dài bằng cánh tay, như thể xuất hiện từ không trung, hung hăng vung về phía Lâm Không Lộc.

“Cẩn thận!” đồng tử Phan Trác Dật co lại, lập tức bắn về phía cục bông trên không trung.

Nhưng cục bông ấy lại nhanh nhẹn tránh được, tiếp tục vung cây gậy về phía sau đầu của Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc chỉ cảm thấy sau cổ có một luồng gió lạnh, lập tức khom lưng né tránh, đồng thời đá ngược về phía sau một cú chính xác trúng vào cục bông.

“Chít chít——”

Cục bông lập tức bị đá bay, rơi mạnh xuống mặt đất, cây gậy cũng rơi bên cạnh.

Lâm Không Lộc cầm cung tiến đến, rất nhanh liền nhận ra, cục bông kia lại là……một con thỏ?

Nhưng con thỏ bình thường sao có thể dùng gậy đánh người?

Ánh mắt Lâm Không Lộc trở nên nghiêm nghị, không dám chủ quan, tiến lên một bước đạp mạnh vào con thỏ đang giãy giụa trên mặt đất sau cú ngã đau.

“Chít——”

Con thỏ lập tức dang rộng tứ chi, nằm bẹp trên mặt đất, móng vuốt đầy lông xù liều mạng vùng vẫy, tư thế giống như một con rùa bị dẫm lên mai. Nhưng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, đầu móng vuốt của nó sắc bén như dao, không giống thỏ bình thường.

“Thỏ biến dị?” Lâm Không Lộc lập tức dùng cung tên nhắm vào đầu thỏ.

Nào ngờ giây tiếp theo, con thỏ thế nhưng lại xoay đầu, nước mắt lưng tròng: “Đại lão tha mạng, tôi chỉ là muốn cướp một chút thức ăn mà thôi.”

“Còn có thể nói chuyện?!” Lâm Không Lộc hơi kinh ngạc, ngón tay vừa lơ đãng, trực tiếp bắn ra một mũi tên. Mũi tên sượt qua đầu con thỏ, cắm mạnh xuống nền đất trước mặt nó, còn kéo theo vài sợi lông thỏ.

Con thỏ sợ đến mức lông đuôi dựng đứng, tứ chi vừa nãy còn đang vùng vẫy cào cào giờ lại không dám động đậy, co lại thành một cục bông xù.