120 Kế! Vứt Bỏ Liêm Sỉ Cua Lại Lão Công

Chương 5: Sự chuẩn bị đổ vỡ

Tư Thiên Nhiễm cầm tờ giấy trên tay. Nàng bất động, cẩn thận lướt qua từng dòng chữ nắn nót..

Tầm nhìn chuyển tới những chữ mực đen cuối cùng..

"Tư Thiên Nhiễm, tạm biệt!"

Đại não Tư Thiên Nhiễm như muốn nổ tung. Ánh mắt nàng hoen hoen cay cay, hé miệng vô thức mấp máy vài lời.

Bàn tay thon dài cầm tờ giấy từ từ buông thõng xuống. Một lực nhẹ nhàng, tờ giấy thoát khỏi những ngón tay dài đó mà rơi xuống mặt sàn.

Cả thân người Tư Thiên Nhiễm bất động, ánh mắt đen láy tràn cảm xúc.

Bó hoa hồng trên tay vô lực rũ xuống.

Người phụ nữ trẻ đẹp đứng im ắng trong căn phòng tĩnh mịch.

Cả người nàng run run. Hai hàm răng cắn chặt lại. Tư Thiên Nhiễm cúi đầu, trong tâm trí kịch liệt vang vọng năm chữ cuối. Nàng nhìn thấy gương mặt quen thuộc thường ngày, nhưng nó cứ dần dần mờ đi. Cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Căn phòng sáng với ánh đèn nhỏ..

Từng món ăn vẫn bốc lên một làn khói thơm.

Chỉ là, bên cạnh lại có một bóng người trầm ngâm mất hết sức sống và tâm trạng.

Tư Thiên Nhiễm một tay đưa lên che mặt. Nàng run run người, khẽ bật ra tiếng thở dài.

Nàng là hồ đồ đến mức mất trí rồi.

Sao lại có thể quên chứ..!

Đêm nay là kết thúc hợp đồng sống chung hai tháng.

Cũng tức là Ngữ Nghi Khê sẽ rời đi, hoàn toàn tìm cách biến mất khỏi tầm mắt của nàng...

Biến mất?

Sẽ không xuất hiện nữa sao?

Phải rồi..

Đó là điều kiện duy nhất của hợp đồng.

Nàng...nàng lại để Ngữ Nghi Khê đêm hôm khuya hiu thanh vắng rời đi.

Tâm trạng em ấy hiện tại như thế nào?

Hợp đồng hai tháng sống chung..

Lại kết thúc nhanh như vậy.

Ngữ Nghi Khê, em đi đâu rồi?

Từng dòng suy nghĩ tràn lan trong tâm trí Tư Thiên Nhiễm. Là sự hối hận, sự tự trách và mong muốn người kia sẽ quay lại.

Ở đáy con mắt của người phụ nữ trẻ thanh cao lạnh lùng kia lại bí mật thoát ra một giọt lệ kiều diễm.

Tư Thiên Nhiễm nghiến răng, bó hoa hồng trên tay được quăng mạnh xuống đất. Chai rượu vang bên cạnh được nàng mạnh mẽ hất đổ.

"Xoảng" một tiếng. Mảnh sành thủy tinh cùng nước bắn tung toé trên sàn.

Cánh hoa hồng rơi ra, đôi chút phấp phới bay lên.

Tư Thiên Nhiễm một tay quệt ngang, phẫn nộ cùng rối loạn khiến những món ăn trên bàn cũng liền bay xa.

Tiếng đổ vỡ vang lên chói tai.

Mu bàn tay của Tư Thiên Nhiễm bị bát canh rau củ nóng làm bỏng rát..

Dưới sàn một cảnh hỗn độn...Bát đĩa vỡ vụn ở tứ phía. Rượu vang vị nhẹ đổ lênh láng..

Một hơi thở dốc phát ra từ cuống họng Tư Thiên Nhiễm. Nàng run run người, đáy mắt xinh đẹp rơi ra liên tiếp từng giọt lệ. Cõi lòng mông lung đầy dư vị. Nàng ngả xuống, cả người vô lực trọn trên chiếc sofa.

Hối hận.

Tự trách.

Cũng có tức giận.

Tư Thiên Nhiễm ôm đầu, hai tay bóp chặt, sự thịnh nộ kèm đau lòng phảng phất. Nàng liếc mắt tới bản hợp đồng đã bị ướt một mảng bên dưới sàn, ngữ khí theo đó lại càng phức tạp.

44 bông hồng chuẩn bị tan nát.

Chưa kịp bày tỏ thì người đã đi.

Tư Thiên Nhiễm không hiểu tại sao bản thân lại có thể quên..

Quên đi ngày kết thúc hợp đồng, cũng là ngày mà em ấy phải rời đi.

Phải rồi.

Làm sao mà nàng biết được?

Ngay từ đầu nàng vốn còn không xem qua dù chỉ một chữ.

Lúc đó nàng lạnh lùng, nhàn nhạt biểu ý không cần xem lại.

"Không cần!"

Sao lại không cần chứ!

Tư Thiên Nhiễm bị chính dòng suy nghĩ của mình làm cho tức tối, ngược lại khinh bỉ và chán ghét bản thân.

Nàng..đã làm cái gì vậy?

Tư Thiên Nhiễm nức nở. Đáy ánh mắt hoen hoen. Giọng nói mạnh miệng phát ra mơ hồ đi ngược với thái độ và bộ dạng hiện giờ:

"Mẹ kiếp! Ngữ Nghi Khê, em rốt cuộc đi đâu rồi. Vội vàng biến mất khỏi tầm mắt tôi như vậy sao? Hợp đồng! Hợp đồng! Tuân theo cái điều kiện đó để làm gì? Tôi còn chưa kịp bày tỏ tình cảm thì em đã biến thân biến dạng đi đâu rồi?"

Tư Thiên Nhiễm đuối trí. Lại chính là cảm thấy nực cười với câu nói vừa rồi của chính mình.

Nàng có tư cách gì trách em ấy..

Nàng đây là chua xót đến mức tức giận mà thôi.

Nàng đã làm em ấy đau khổ đến cùng rồi.

Tư Thiên Nhiễm nghiến răng. Đôi mắt đảo đến bản hợp đồng kia thật lâu..

Nàng còn chưa kịp tỏ tình. Sự chuẩn bị của nàng đổ vỡ rồi..

Hai tay đôi chút chậm chạp, một hồi lâu liền dứt khoát đưa hẳn lên. Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt phủ trên gương mặt xinh đẹp.

Bộ dạng thảm thương từ từ biến mất.

Vết bỏng rát sưng vù nhưng Tư Thiên Nhiễm lại như mất hồn không quan tâm.

Nàng từ từ đứng dậy, ý niệm trong đầu bất giác mạnh mẽ hơn bao giờ. Nàng hiện tại chỉ nghĩ được một điều.

Phải tìm được Ngữ Nghi Khê.

Phải tìm được em ấy bằng mọi giá.

Nàng phải bày tỏ tình cảm. Phải nói cho em ấy biết được. Nàng thích em ấy.

Nàng thực sự rất thích em ấy..

Nàng muốn bù đắp những tổn thương trước đó mà bản thân đã vô tình hay cố ý gây ra.

Nàng muốn Ngữ Nghi Khê sẽ trở lại bên nàng...giống như trước đây.

Tư Thiên Nhiễm bần thần thở ra một hơi. Nàng mím môi kìm lại cảm xúc. Một tay nhanh chóng lấy ra máy điện thoại, Thiên Nhiễm một loạt thao tác. Nhanh chóng vội vã ấn một dãy số..