120 Kế! Vứt Bỏ Liêm Sỉ Cua Lại Lão Công

Chương 4: Em đi đâu rồi?

Tư Thiên Nhiễm nhẹ thở dài. Nàng lắc lắc đầu, nhẹ gạt đi dòng suy nghĩ nặng nề đó. Ánh mắt bất phân loé lên tia minh bạch rõ ràng.

Đêm nay...nàng sẽ bày tỏ tình cảm của mình với cô.

Những tổn thương và uất ức trước đó của em ấy, nàng sẽ từ từ trong tương lai lấp đầy khoảng trống.

Nàng sẽ bù đắp, chăm sóc quan tâm Ngữ Nghi Khê một cách chân thành.

Tiếng thở dài thoát ra. Ngữ Nghi Khê kéo lên tiếng cười mỉm trên miệng. Một tiếng cạch mở cửa vang lên, sau đó kèm tiếng nói nhẹ phát ra từ cuống họng:

"Ngữ Nghi...K.."

"..Khê."

Đôi mắt đen láy chớp nhoáng tia hụt hẫng và hiu đìu. Tư Thiên Nhiễm siết chặt bó hồng trong tay, nàng hơi mím môi.

Căn phòng ngủ rộng rãi ngoại trừ tủ kệ giường nệm thì bóng dáng quen thuộc đó vẫn không thấy đâu.

Không có một ai hết.

Tư Thiên Nhiễm bần thần một lúc. Nàng liền nâng gót chân tiến vào căn phòng. Đưa ánh mắt quét tới phòng tắm, rồi phòng vệ sinh..

Không có. Ngữ Nghi Khê không có ở đây..

Tư Thiên Nhiễm cười trừ. Nàng nhìn tới đồng hồ trên tay. Điểm đúng

00:00 giờ.

Muộn lắm rồi.

Sự hụt hẫng, cõi lòng đầy rối loạn. Tư Thiên Nhiễm tự nhủ một cách đơn giản với chính bản thân:

"Em ấy..đi đâu rồi."

Bó hoa hồng cầm chặt trên tay. Một hơi thở dài ngắt quãng vọng tới. Tư Thiên Nhiễm đứng dậy, một hai bước rời khỏi căn phòng. Nàng nghiêng mình, phần vội vã len lỏi trong ánh mắt.

Dọc hành lang vang tiếng bước chân nhẹ trong đêm khuya. Chính là Tư Thiên Nhiễm vòng qua vòng lại tìm khắp tất cả căn phòng trên lầu hai. Ban công cũng không bỏ qua..

44 bông hoa hồng vẫn cầm chặt trên tay. Bởi nàng hi vọng chỉ cần nhìn thấy Ngữ Nghi Khê..thì nàng sẽ nhanh chóng quyết đoán bày tỏ lòng mình.

Nàng muốn nói rằng.

Nàng thích cô.

Nhưng câu trả lời không như nàng mong muốn. Đáp án rõ ràng là tiếng thở dài đầy vô ưu.

Tư Thiên Nhiễm đứng ở giữa thềm cầu thang. Nàng đại ý lấy điện thoại ấn vào danh bạ. Nàng muốn gọi cho Ngữ Nghi Khê, muốn mau mau hỏi xem em ấy đang ở đâu.

Bàn tay vốn thoăn thoắt đột ngột khựng lại. Tư Thiên Nhiễm hé môi mấp máy một tia khinh bỉ chính bản thân. Nàng cười khẩy đầy vô vọng:

Nàng..

Nàng làm gì có số điện thoại của Ngữ Nghi Khê. Ngay cả Wechat cũng không kết bạn.

Tư Thiên Nhiễm cõi lòng rối loạn đầy mơ hồ. Nàng hơi cau mày, nhẹ nhàng co lại lực trên bàn tay. Sự lo lắng, bần thần rõ trên mặt:

Phải rồi..lúc trước em ấy đã từng đề nghị nàng lưu số điện thoại. Nhưng nàng lại bình thản gạt đi. Còn nhẹ tênh cho ra được một ý:

"Hợp đồng kết thúc thì sẽ không gặp lại. Cũng không giao lưu. Vậy nên những thứ đó không cần thiết.."

Tư Thiên Nhiễm đưa bó hoa lên đối diện với tầm mắt của mình. Nàng đưa tay nhẹ nhàng miết qua miết lại những đoá hoa tươi.

44 bông hoa này, là nàng tự tay ngắt và làm sạch.

Nàng muốn bày tỏ tâm ý cho Ngữ Nghi Khê biết..

Nhưng mà, nàng lại chợt nhận ra rằng. Trước đó, trong khoảng thời gian hai tháng sống chung..

Nàng chẳng khác nào một con người không có cảm xúc.

Lạnh lùng.

Nhạt nhẽo.

Không quan tâm bất cứ thứ gì mà Ngữ Nghi Khê làm.

Em ấy nấu ăn thì nàng thưởng thức bình bình. Một lời khen cũng không có.

Em ấy chia sẻ câu chuyện của bản thân. Nàng cũng chỉ gật đầu đầy lãnh đạm.

Có hôm Ngữ Nghi Khê trượt chân ngã, hay vô ý cắt vào tay..Nàng cũng chỉ liếc đến rồi im lặng.

Em ấy để tâm từng cử chỉ của nàng. Chỉ cần nàng hơi đau đầu cũng ngay lập tức hối hả tìm thuốc.

Nhưng những lúc đó, em ấy cũng không hề biểu ý có việc gì. Trên khoé môi lúc nào cũng mỉm cười. Có đôi lúc, nàng vô thức bắt gặp ánh mắt đen láy kia co rút trầm ngâm nhưng bản thân lại vô vị gạt đi.

Ngữ Nghi Khê làm rất nhiều thứ..nhưng dường như nàng lại coi là nghĩa vụ.

Nghĩa vụ mà Ngữ Nghi Khê phải làm nếu muốn làm nàng rung động.

Tư Thiên Nhiễm một tay ghì xuống. Ánh mắt dâng lên vẻ hối hận. Một tay nàng bóp chặt huyệt thái dương. Một hơi thở dài đầy ấu trĩ.

Nàng trước đó tệ đến như vậy...mà bây giờ lại mới nhận ra.

Tư Thiên Nhiễm buông một cánh tay thõng xuống. Bó hoa hồng cũng hướng xuống mặt sàn. Nàng từ từ, bình ổn chậm rãi từng bước hướng xuống lầu.

Chỉ một câu văn vẳng trong tâm trí mơ hồ:

Ngữ Nghi Khê em ấy rốt cuộc đi đâu rồi. Không ở nhà chờ nàng như mọi khi sao?

Bước chân dài của Tư Thiên Nhiễm khựng lại ở những bậc cuối lầu. Nàng nheo đôi mắt xinh đẹp, cả đầu nghiêng nghiêng về phía bàn đằng xa. Cả thân ảnh bất động một hồi.

Hoen mờ trong con mắt. Tư Thiên Nhiễm mím môi, từng bước chậm rãi đảo tới chiếc bàn đầy món ăn bày sẵn.

Đến khi đến gần. Nàng mới đảo tầm mắt đến từng món.

Nội tâm Tư Thiên Nhiễm xáo động. Nàng siết chặt tay, khẽ cười khẩy.

Những món ăn được bày biện trên bàn...

Đều là những món nàng ưa thích.

Cháo gà hạt sen.

Canh rau củ

Thịt kho.

Và..

Tư Thiên Nhiễm đột nhiên dừng lại. Nàng mơ hồ bần thần hé miệng phát ra những từ không nghe thấy rõ:

Dưới chiếc đĩa cuối cùng chứa tôm hùm đất rang muối đó..

Nàng nhìn thấy một tờ giấy đầy chữ được viết bằng mực đen..