"Lạ thật…" Cô nói thầm một câu, bắt đầu dọn dẹp phòng mình.
Cô là người thích sạch sẽ ngăn nắp, trước kia việc nhà trong điểm thanh niên trí thức đều do cô nhận thầu hơn phân nửa.
Sau khi dọn dẹp xong, cô lại lấy bánh quy ra làm bữa sáng.
Cô không chắc anh đã ăn sáng chưa, cô ăn vài miếng coi như bữa sáng, để lại năm miếng bánh quy trên bàn cho anh.
Một gói bánh quy Vạn Niên Thanh được coi là hoàn chỉnh sau hai ngày ăn cũng không còn lại bao nhiêu.
Ninh Viện không thấy tiếc chút nào, dù sao đồ tốt để mình và người thân xứng đáng dùng cũng tốt hơn đút cho loại người như Đường Trân Trân.
Đợi cô đem đầy đủ tài liệu bước ra ngoài, bèn thấy Vinh Chiêu Nam cõng một sọt cỏ bước trên con đường nhỏ.
Anh vẫn đeo kính đen, mặc bộ quần áo công nhận rộng thùng thình có vài lỗ vá, gương mặt điển trai bị che chắn đến bảy tám phần.
Hai người vừa đối mặt, anh gật đầu: "Dậy rồi à?"
Rốt cuộc Ninh Viện cũng hơi mất tự nhiên, cô hắng giọng: "Khụ, bác sĩ Vinh… Hừm, Chiêu… Chiêu Nam, anh dậy sớm quá."
Tuy đã ngượng đến độ ngón chân bấu xuống mặt đất nhưng cô vẫn phải làm quen với việc gọi tên anh thân mật thế này.
Nghĩ lại thêm vài năm nữa, tên của vị đại lão này không phải là ai cũng giáp mặt gọi được, cô lại có cảm giác bồng bềnh không chân thật.
Nghe thấy cô lắp bắp gọi tên mình, Vinh Chiêu Nam hờ hững hỏi: "Ăn sáng chưa? Định đi ra ngoài à?"
Ninh Viện cười nói: "Ừm, chẳng phải hôm qua đã nói hôm nay sẽ lên huyện đăng ký kết hôn ư? Anh Hoa Tử sẽ đi nhận thay anh, tiểu đội trong thôn đã viết thư giới thiệu và tài liệu xong rồi."
Thời buổi này đi đăng ký kết hôn tùy tiện vậy đấy.
Vinh Chiêu Nam khẽ đẩy mắt kính trên mũi, cũng thản nhiên hỏi: "Khi nào trở về?"
Có lẽ nơi cô liên lạc với tuyến trên không phải ở nông thôn mà là ở huyện?
Ninh Viện lắc đầu: "Không chắc nữa, có lẽ còn sẵn tiện mua chút đồ đem về."
Vinh Chiêu Nam nhướng mày: "Dùng số tiền bất chính hôm qua cô có được à?"
Cô hừ nhẹ: "Đúng đấy, dùng số tiền bất chính tôi kiếm được hôm qua để mua đồ. Chúng ta là vợ chồng, tôi dùng tiền bất chính chẳng khác nào anh dùng."
Nói rồi cô hất bím tóc, xoay người rời đi.
Có lẽ do sống lại lần nữa, tâm thái của cô trở nên trẻ trung hơn nhiều, dỗi ngược người khác cũng nhanh nhẹn, không muốn lo âu quá nhiều, cẩn thận từng li như lúc sinh thời nữa.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, anh tối mặt, ánh mắt lạnh lùng u ám.
Vợ chồng… Ư?
Đúng là anh không ngờ mình bất chợt lại có một đặc vụ nhỏ làm vợ.
Cũng coi như là… "Niềm vui thú" trong cuộc sống ảm đạm vô biên này đi.
***
Ninh Viện dựa theo thỏa thuận đi thẳng đến cổng nhà bí thư chi bộ trong thôn gõ cửa.
Có người trong sân lên tiếng.
Một lát sau, ông bí thư dắt theo một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với vẻ mặt hàm hậu bước ra: "Hoa Tử, con lái máy kéo đưa thanh niên trí thức Ninh lên huyện chở thuốc trừ sâu về đi, lên đường cẩn thận."
Hoa Tử là người lái máy kéo trong thôn, ông bí thư vẫn rất yên tâm về cách làm việc của con trai mình.
Hoa Tử thành thật gật đầu: "Bố, bố yên tâm, con sẽ làm chuyện này thỏa đáng."
Chẳng phải là chở thuốc trừ sâu rồi sẵn tiện nhận giấy đăng ký kết hôn giùm đối tượng của thanh niên trí thức Ninh thôi sao.
Ninh Viện cười khúc khích: "Anh Hoa Tử, vất vả rồi."
Anh ấy nhìn dáng vẻ cong cong mí mắt của cô, trong lòng cảm thấy cô gái này khá tốt, sao cứ phải gả cho một kẻ bị điều xuống đi quét chuồng bò như Vinh Chiêu Nam kia chứ.