Ninh Viện vươn vai, nhìn vào chiếc nến đã thay hai cây và cây thứ ba sắp cháy hết, cô mới kinh ngạc nhận ra cô học bài hơi lâu.
Khi cô ở điểm thanh niên trí thức, vài người ở cùng một chỗ, họ luôn cãi cọ ầm ĩ hoặc buôn đủ loại chuyện, cô cũng không thể tập trung học bài được.
Nhưng bây giờ hiệu suất học của cô thực sự tăng lên đáng kể.
Cô quay đầu nhìn về phía giường, thấy Vinh Chiêu Nam đã đưa lưng về phía cô, đắp chăn mỏng ngủ ngon lành.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ, lộ cánh tay và tấm lưng thon dài có lực.
Ninh Viện hoàn toàn thả lỏng, vừa cất sách vừa nói thầm: "Gì chứ? Rõ ràng đâu có thói quen ngủ lõa thể."
Cô xoa xoa cổ tay, sau khi súc miệng xong cũng đi lên giường ngủ.
Giường đã được mở rộng hơn rất nhiều, cô dựa vào mép giường, quay lưng về phía anh mà ngủ.
Cô kéo tấm chăn của mình lên, vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách và ấm áp từ một người xa lạ khác phái ở bên cạnh, không kiềm được co ro người lại.
Đó cũng là lý do tại sao cô yêu cầu ngủ ở bên ngoài, có thể xuống giường bất cứ lúc nào.
Mặc dù cô tin rằng với phẩm chất và tính cách bình tĩnh cẩn thận của anh thì chắc chắn anh sẽ không chạm vào cô.
Nhưng cô vẫn không quen.
Kiếp trước, một người thời trẻ luôn bảo thủ như cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện táo bạo như vậy.
Trong đầu Ninh Viện mơ mơ màng màng hiện lên vô số suy nghĩ.
Sau một ngày hối hả ngược xuôi, cộng thêm việc học hành, cảm giác mệt mỏi tràn ngập như một con sóng dâng cao.
Cô dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở trở nên đều đặn và nhẹ nhàng.
Ở phía sau, cơ thể thon thả và yên lặng quay người lại, người đàn ông mở mắt, cực kỳ tỉnh táo, không hề có dấu hiệu của cơn buồn ngủ.
Anh nhìn đường cong phập phồng yểu điệu dưới tấm chăn ở gần mình, không khỏi híp mắt.
Có vẻ như cô đặc vụ nhỏ này vẫn rất kiên nhẫn, có lẽ đang dự định tiếp cận anh một cách dài dòng và chậm rãi, từng bước dụ dỗ anh đi sâu vào rồi thu thập tin tình báo.
Vinh Chiêu Nam đặt hai tay phía sau đầu, nằm ngửa nhìn lên trần nhà chưa sửa lại vẫn đang ẩn hiện từng ánh sao.
Chóp mũi lượn lờ mùi hương tinh tế và sạch sẽ đặc trưng của mái tóc và cơ thể cô gái, hòa quyện với hương thơm tươi mát của xà phòng.
Anh không có biểu cảm gì, nhắm mắt lại.
Lần nào đặc vụ nhỏ cũng dùng mùi hương thế này làm gì chứ? Chiêu số đạn bọc đường này không có tác dụng với anh.
Ninh Viện cho rằng bản thân sẽ không ngủ ngon, nhưng đêm nay cô ngủ đến khi thức giấc tự nhiên.
Mãi đến lúc ánh mặt trời len lỏi qua khe hở trên nóc nhà chiếu xuống đôi mắt cô, cô mới mơ màng nghiêng người mở bừng mắt.
Ngay sau đó cô thấy cạnh mình trống rỗng, chỉ có một chiếc chăn được gấp gọn chỉnh tề trên giường.
Vinh Chiêu Nam vốn ngủ bên cạnh không biết đã đi đâu.
Ninh Viện tỉnh táo lại ngay, cô vô thức ngồi dậy, còn nhìn xuống người mình.
Ừm, lành lặn, không có vấn đề.
Cô khẽ xoa đôi mặt tròn trịa của mình.
Haizzz, cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Đã nói cô tin anh là chính nhân quân tử rồi, huống chi đại lão Vinh thật sự là người như thế.
Xuất thân và gia cảnh của anh đều đứng hàng đầu, huống gì ở thời đại này kẻ giở trò lưu manh sẽ bị xử bắn.
Có điều đợi đến sau này, lúc cô hiểu rõ có vài người đàn ông trông thì quân tử, thật ra lại là "ra vẻ đạo mạo", "mặt người dạ thú" thì cũng đã muộn màng.
Ninh Viện xuống giường, lại phát hiện Vinh Chiêu Nam cũng không có ở chuồng bò, mới sáng mà không biết đi đâu.