Sau này...
Anh ta có một nữ phóng viên tài hoa của một thông tấn xã làm hồng nhan tri kỷ.
Ninh Viện biết, nhất định là Lý Duyên muốn ly hôn với cô.
Chẳng qua vì vướng ảnh hưởng xã hội, nữ phóng viên đó chờ anh ta mười năm, cuối cùng anh ta vẫn không đến với nữ phóng viên đó.
Hình như người trong khu nhà tập thể đơn vị cũng biết gì đó, cô lại chỉ có thể giả vờ không biết.
Tiền lương của cô thấp, hơn nữa người của thế hệ này ly hôn sẽ bị người ta xoi mói.
Tất cả mọi người đều nói anh ta chỉ lởn vởn ngoài hôn nhân, trong lòng đàn ông có gia đình, không chê cô không thể sinh con trai, cô nên kính cẩn cảm ơn rồi.
Nhưng mà...
Mỗi một đêm, cô mở mắt đến khi trời sáng, nước mắt thấm ướt gối, ban ngày cô vẫn là một mẹ hiền vợ thảo lo liệu gia đình.
Thời gian trôi qua từng ngày, Ninh Viện mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cả đêm đều mất ngủ.
Bệnh trầm cảm sẽ không tấn công người khác như người mắc bệnh tinh thần phân liệt, nhưng mà sẽ tự tấn công bản thân.
Cô sớm rời khỏi nội bộ đơn vị để về hưu, cơ thể cũng bắt đầu xảy ra các vấn đề miễn dịch, các kiểu đau hông đau chân, cả người đều khó chịu.
Đây chính là loạt hình ảnh cuộc sống thu nhỏ của hàng nghìn mẹ hiền vợ thảo của thế hệ trước.
Bình thường yên ổn, đau khổ lại giống như kim châm dày đặc đâm ở đáy lòng.
Mỗi đêm khuya cô đều ảo tưởng vô số lần, trở lại ngày xưa, cô sẽ vẫn kết hôn với Lý Duyên sao?
Mày đó, mày vẫn sẽ kết hôn với người chồng kiếp này của mình sao?
***
Ninh Viện hoảng hốt nhìn gương mặt trước mặt.
Khiến Lý Duyên cũng hơi lo lắng đưa tay vỗ vai cô: “Ninh Viện?”
Cô giật mình, vô thức lùi về phía sau những mấy bước: “Đừng!”
Tay của anh ta cứng đờ giữa không trung, mấy người đeo băng tay đỏ cũng trố mắt nhìn nhau, nữ thanh niên trí thức làm sao vậy?
Ninh Viện hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, miễn cưỡng nở nụ cười: “Xin lỗi, tôi chỉ hơi sợ hãi thôi.”
Lý Duyên nhìn cô gái trước mặt sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm thấy thương tiếc: “Không sao đâu, đại đội sẽ làm chủ cho cô, không tha cho người xấu!”
Nói xong, anh ta hung hãn trừng Vinh Chiêu Nam đang tựa vào góc tường.
Vinh Chiêu Nam không cảm xúc nhìn cô, thấy rõ phản ứng kỳ lạ của cô.
Đặc vụ nhỏ và bí thư đại đội này có quan hệ thế nào? Mắt đi mày lại, không bình thường.
“Phần tử xấu, nhìn cái gì đấy, ngồi xổm xuống, đàng hoàng vào!” Mấy Vệ Binh Đỏ bên cạnh thấy anh ta nói chuyện, lập tức khiển trách anh.
Ninh Viện cũng vô thức nhìn về phía Vinh Chiêu Nam.
Vóc dáng của anh rất cao, đeo mắt kính gọng đen, cúi đầu, tóc mái che nửa mặt, dáng vẻ nhợt nhạt nghe lời ngồi xổm gần tường.
Cô theo bản năng đi qua mấy bước, chắn ở trước mặt anh: “Đừng như vậy, anh ấy không ức hϊếp tôi, không làm chuyện xấu.”
Các Vệ Binh Đỏ đều sửng sốt, sắc mặt của Lý Duyên cũng nghiêm túc lần nữa: “Ninh Viện, đừng vì sợ hãi mà bao che cho phần tử xấu!”
Ninh Viện hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Không, tôi không sợ, cũng không bao che cho phần tử xấu, tôi và bác sĩ Vinh đang yêu đương.”
Sắc mặt của anh ta xanh mét, hơi khó tin nhìn cô.
Mặc dù họ chưa chính thức chắc chắn quan hệ, bắt đầu yêu đương, nhưng mà rõ ràng họ đã vừa ý nhau.
Mấy lần anh ta đến tiểu đội thôn kiểm tra công việc và sắp xếp nhiệm vụ của công xã, thấy cô, họ đều rất dễ nói chuyện.
Ánh mắt cô nhìn anh ta cũng vừa xấu hổ vừa vui sướиɠ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin