Rất nhanh Ninh Viện đã mượn được xe đẩy tay, trên lưng cô đeo dây thừng xe đẩy, kéo xe đi về phía chuồng bò ở dưới chân núi.
Vinh Chiêu Nam không thể rời khỏi thôn, nhưng có thể cùng cô chuyển đồ ở trong thôn!
Đã đến buổi trưa lúc tan làm, không ít người trong thôn và đám thanh niên trí thức phải trở về ăn cơm.
Nhìn Ninh Viện kéo xe đẩy tay vùi đầu đi đường, không có ai chào hỏi cô, họ chỉ là nhìn xem cô từ xa và xì xào bàn tán.
Dù sao, cô cũng là một người "tự mình sa đọa" với một phần tử cải tạo.
Đám người Đường Trân Trân, Hoàng Học Hồng và Đàm Hiểu Hà khiêng cuốc nhìn bóng dáng của cô.
Hoàng Học Hồng vui sướиɠ khi người khác gặp họa: "Cậu nhìn xem dáng vẻ xui xẻo của cô ta kìa, thật xứng đáng!"
Đáy mắt Đường Trân Trân lộ vẻ thắc mắc. Lạ thật, trông cô không giống như bị Vương Kiến Hoa cưỡng bức.
Gã Vương Kiến Hoa không thành công à?
***
Ninh Viện lười để ý tới ánh mắt của người khác, cô kéo xe đẩy tay trở về căn nhà nhỏ chuồng bò ở dưới chân núi.
Nhưng từ xa, cô nhìn thấy Vinh Chiêu Nam bị bốn năm người Vệ Binh Đỏ đang đè ép anh vào góc tường.
Cô hoảng hốt, ném xe đẩy tay xuống, chạy về phía chuồng bò.
"Các vị đồng chí, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Hiện tại cô và Vinh Chiêu Nam xem như có họa cùng chia, ít nhất trước khi anh trở về thành phố, cô không thể để anh xảy ra chuyện được.
Lúc này, từ trong phòng nhỏ có một người có vóc dáng trung bình, rắn chắc thẳng thắn đang đi ra.
"Ninh Viện, cô không cần phải sợ. Đại đội đã biết chuyện Vinh Chiêu Nam giở trò lưu manh, vũ nhục phụ nữ!"
Ninh Viện ngẩn người nhìn đối phương.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đang đội mũ công nhân, có gương mặt chữ điền điển hình được hoan nghênh nhất hiện nay, mũi thẳng, mắt một mí, mặt mày chính khí.
Anh ta mặc một chiếc áo thủy thủ hiếm thấy trong thôn, bên ngoài là áo khoác quân đội màu xanh lá, quần vải màu xanh biển khiến anh ta trông vô cùng tuấn tú.
Ninh Viện ngơ ngác nhìn anh ta một lát, không tự chủ được mà siết chặt tay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn...
"Lý Duyên... Bí thư Lý..."
Anh ta là bí thư quản lý tiểu đội đại đội của vài thôn.
Đây là người chồng ở đời trước của cô.
Lý Duyên nhìn thấy cô gái mắt to trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc đã dịu xuống.
Anh ta tiến lên một bước: “Thanh niên trí thức Ninh, đều là đồng chí của mình, không cần phải sợ. Chúng tôi tới rồi, sẽ bảo vệ cô và trừng phạt phần tử xấu!”
Ninh Viện lại có biểu cảm phức tạp lẫn hốt hoảng.
Cô và anh ta kết hôn mấy chục năm, cũng không có tình tiết khoa trương bị chồng và người thứ ba hại chết như phần lớn các cặp vợ chồng.
Lý Duyên có xuất thân tốt, xử sự công bằng chính trực lắm, đã lên làm bí thư đại đội trẻ tuổi nhất trong công xã từ rất sớm.
Lúc cô tham gia đội sản xuất, được người ta giới thiệu quen biết, sau đó yêu đương tự do.
Sau đó anh ta học đại học Công Nông Binh, lại trở thành cán bộ cấp trưởng phòng doanh nghiệp nhà nước trẻ tuổi tài cao.
Đến năm ba mươi tuổi, anh ta đã trở thành cán bộ cấp trưởng phòng của doanh nghiệp nhà nước trẻ tuổi nhất cả tỉnh khi đó.
Mà cô luôn là công nhân nhỏ trong đơn vị bình thường, ai cũng nói cô gặp may, trở thành vợ của trưởng phòng.
Nhưng Trương Ái Linh từng nói, cuộc sống giống như một bộ áo gấm, bên trong đầy con rận đang bò.
Cô làm việc ở nhà máy dệt quá cực khổ, làm việc ba ca, mang thai còn phải làm việc nhà, ngày đêm khổ cực, sảy thai ba lần.
Anh ta bận rộn công việc một năm không ở nhà được mấy ngày, chê cô không thể sinh con trai, trình độ học vấn thấp, không có tiếng nói chung với cô.
Tính tình nóng nảy, hơi không hài lòng sẽ ở nhà mắng chửi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin