Không chỉ bọn họ thèm muốn, ngay cả Đại trưởng lão cũng đang tính toán sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ báo cáo với gia chủ, kiếm chút lợi lộc.
Thiên Ninh chỉ là một nha đầu không có tu vi, làm gì mà dùng hết đống bảo vật tốt như vậy...
Vì ngại nhóm trưởng lão Long tộc đang ở đây, mấy người có lòng tham cũng không dám biểu lộ ra ngoài, dù sao Thiên Ninh cũng ở Văn Nhân gia, không cần vội vàng.
Thiên Ninh biết đống bảo vật này e rằng không giữ được, sớm muộn cũng bị lũ sói đó cắn nuốt không còn gì.
Sau khi đưa đồ xong, nhóm trưởng lão Long tộc lần lượt rời đi, Đại trưởng lão khách sáo tiễn khách, Long Dạ và Long Hàn đương nhiên cũng đi theo. Bọn họ không thể hiểu nổi, tại sao Long Vương lại coi trọng một tiểu nha đầu như vậy? Hai người còn lại cũng không đến mức ngu ngốc mà ở lại với Thiên Ninh.
Cả đám người cứ thế bỏ đi, để lại Thiên Ninh một mình trong căn phòng trống trải.
Thiên Ninh cất đống bảo vật vừa nhận được, không ngờ Long tộc lại hào phóng như vậy.
Nhìn quả trứng rồng màu xanh lam, lấp lánh như viên ngọc quý dưới ánh mặt trời, Thiên Ninh trầm ngâm, đây là long tử chưa nở mà, chẳng lẽ muốn nàng làm bảo mẫu ấp nó nở ra sao?
"Pi Pi, có muốn làm mẹ một lần, ấp nó nở ra không?" Chắc cũng giống gà mẹ nằm ổ thôi nhỉ?
Chú chim sẻ chỉ to bằng một phần tư trứng rồng nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, không thể hiểu nổi tình mẫu tử vượt loài này.
Thôi vậy.
Thủy hỏa vốn bất dung, đợi đến ngày Pi Pi ấp nó nở ra được, chắc nàng với Tiểu Bạch đã cầm chén đũa ra ăn tết lâu rồi...
Thiên Ninh lấy từ trong túi trữ vật ra một viên đan dược trị thương, nhét vào miệng nhai như ăn đậu phộng, sau đó cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên quả trứng rồng.
Giọt máu tươi rơi trên quả trứng rồng, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, những gợn sóng như dòng nước biển chứa đầy sinh cơ lan tỏa ra, tựa như mặt biển lấp lánh, đẹp đến mê hồn.
Chắc là kết ước thành công rồi.
Còn về sau, thì phải xem tiểu tử này tự mình cố gắng chui ra khỏi vỏ trứng như thế nào.
Thiên Ninh cất quả trứng rồng vào trong rương, không để ý đến nó nữa, lo thu dọn đồ đạc trong phòng, không thể ở lại Văn Nhân gia được nữa, nếu còn chờ đám người kia đến chọn đồ thì nàng chẳng phải là kẻ ngốc à.
Nàng còn đang mong chờ màn kịch tiếp theo, đám nha hoàn kia quay lại, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng thì hoảng sợ, cửa phòng Lục tiểu thư bị phá hủy, bên trong giống như vừa bị sơn tặc cướp bóc, căn phòng ấm áp mà Lục tiểu thư trang trí đã biến mất, không còn gì cả!
"Lục, Lục tiểu thư..."
Bị trộm sao?
May mà người không sao, vẫn còn đứng đó.
Chưa kịp nghĩ xem tại sao Văn Nhân gia lại bị trộm, bọn nha hoàn đã nghe thấy Lục tiểu thư bình tĩnh nói: "Ta muốn đến Vạn Kiếm Tông, sau này các ngươi không cần đến đây nữa."
Bọn nha hoàn đều biết chuyện này, chỉ là không ngờ Lục tiểu thư lại đi nhanh như vậy, bọn họ còn chưa kịp nói lời giữ chân thì Lục tiểu thư đã đi mất, dù sao cũng là chủ tớ, bọn họ không thể ở bên cạnh Lục tiểu thư mãi được, nhất thời không biết nên nói gì.
Trong số đó, có một nha hoàn ngây thơ, không nghĩ nhiều như vậy, luyến tiếc nói: "Lục tiểu thư, người đi rồi thì 《 Dưỡng nữ Hầu phủ mang thai bỏ trốn: Bị bắt lại, bọn họ cưỡng ép giam cầm 》phải làm sao đây! Nô tỳ còn chưa xem đến đoạn kết, người có thể đi muộn một chút được không... Còn cả đống thoại bản trong phòng người nữa..."
Nghĩ đến thôi cũng thấy tiếc nuối.
"Nếu các ngươi thích thì ta cho mượn xem, ta còn rất nhiều thoại bản, chờ ta tìm cho." Thiên Ninh hào phóng lấy từ trong rương ra một đống thoại bản chia cho bọn nha hoàn.
Cầm trên tay xấp thoại bản nặng trịch, bọn nha hoàn cười toe toét không ngậm miệng lại được.
Lục tiểu thư thật tốt bụng!
Thúy Trúc cũng rất vui, bọn họ ở phủ đệ rộng lớn này, ngày nào cũng lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán, thú vui duy nhất là tụ tập nghe các bà tử nói chuyện phiếm, rất hiếm khi được đọc những thoại bản thú vị như vậy, ai ngờ Lục tiểu thư lại đồng ý cho bọn họ mượn xem.
Chỉ là nhìn thoáng qua những quyển thoại bản mà Thiên Ninh đưa: 《 Đại ca sủng ái giả muội muội 》, 《 Tu la tràng đỉnh cao, năm người ca ca không buông tha ta 》《 Giả công chúa được cả nhà yêu thương 》...
Thúy Trúc: ???
Nếu không phải tin tưởng Lục tiểu thư không biết nàng ta nghi ngờ Tứ thiếu gia và Ngũ tiểu thư thì Thúy Trúc thật sự nghĩ rằng Thiên Ninh cố ý!
Cả những quyển thoại bản đưa cho nha hoàn khác cũng đều là truyện về tình cảm huynh muội...
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Mang theo nghi ngờ đó, bọn nha hoàn cầm thoại bản về đọc, bọn họ cũng có tỷ muội tốt, đọc xong liền thấy mới lạ, bèn tụ tập lại cùng nhau xem. Những thoại bản này tuy tình tiết cẩu huyết, nội dung phi logic, thậm chí có phần phóng đãng, không ít lần bị mắng là "thiếu đánh", nhưng lại có một ma lực kỳ lạ, khiến người ta đọc một lần là không dừng lại được!
Trào lưu đọc thoại bản cứ thế lan truyền trong đám người hầu ở Văn Nhân phủ, từ các bà tử lớn tuổi, vừa mắng "tiểu tử thối không biết xấu hổ" vừa đọc; cho đến các tiểu nha hoàn trẻ tuổi, lén lút đọc trong chăn đến sáng... Ngay cả đám người làm cũng tò mò hỏi mượn nha hoàn xem.
Còn Thiên Ninh? Đã sớm ôm đống bảo bối mới thu được đến Vạn Kiếm Tông.
Trước khi chia tay, Đại sư huynh đã đưa cho nàng lệnh bài đệ tử thân truyền, có nó là có thể tự do ra vào Vạn Kiếm Tông.
Thiên Ninh hỏi đường lên Hộ Kiếm Sơn từ một đệ tử đi ngang qua, đối phương nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn chỉ đường cho nàng.