Tiểu Sư Muội Là Bảo Bối Của Thiên Đạo

Chương 18

Lúc này, trên mặt đất chỉ còn lại một mình Long Dạ, ba người trước đó đều đã đọc xong, Văn Nhân Tuyết đã cởi bỏ gánh nặng, cũng không còn khó chấp nhận như lúc đầu nữa.

"Đưa ta!"

Vẻ mặt hắn ta dữ tợn, giống hệt con khỉ trên núi Nga My.

Thiên Ninh ném tờ giấy cho Văn Nhân Dương: "Đưa cho hắn ta đi."

Văn Nhân Dương nhận lấy, vội vàng đưa tới.

Không hề có chút ý định phản kháng nào...

Nội dung trên giấy của Long Dạ cũng không khác gì Văn Nhân Dương, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến hắn ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén cơn giận để đọc.

Nhưng hắn ta vừa mới đọc được một nửa, bên ngoài lại có người đến.

"Lục tiểu thư," là Đại trưởng lão: "Chuyện lúc trước đã hứa bồi thường..."

Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, Đại trưởng lão sững sờ.

"Tiểu, tiểu Thái tử điện hạ..."

Vài vị trưởng lão Long tộc đi theo sau Đại trưởng lão cũng ngơ ngác!

Bọn họ nhìn thấy gì thế này?

Sao điện hạ lại quỳ dưới đất, đang cầm một tờ giấy đọc cái gì vậy? !!

Nhóm trưởng lão Long tộc đều mang theo ánh mắt phức tạp, hoàn toàn không thể hiểu nổi hành vi này.

Thiên Ninh bất đắc dĩ nhún vai, nàng đã sớm khuyên rồi mà... Ai bảo người ta không tin làm gì.

Mà Long Dạ, kẻ luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, giờ phút này xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Quá mất mặt!

Hắn phải giải thích thế nào về việc mình bị làm nhục đây?

Hắn có thể chấp nhận việc sau khi về Long Cung sẽ mách với phụ hoàng, nhờ phụ hoàng ra tay gϊếŧ chết Thiên Ninh, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện này bị mọi người biết được!

Hắn là Thái tử Long Cung, sao có thể để người khác biết mình bị chà đạp như vậy?

Ngay cả người cùng tộc, hắn cũng tuyệt đối không thể để bọn họ biết chuyện này!

"Cái này... Bổn điện hạ chỉ là đang chơi trò chơi với Văn Nhân huynh muội thôi..." Long Dạ cứng họng nói dối.

Ngay khi nhóm trưởng lão bước vào sân, con bạch hổ đã thu nhỏ lại, trở về hình dạng mèo con, uy áp trong sân cũng theo đó biến mất.

Điều này khiến lời nói dối của Long Dạ nghe có vẻ đáng tin hơn một chút...

Mới là lạ!

Chơi trò chơi cái con khỉ!

Nhìn cửa phòng đều bị đạp hư, lại nhìn bộ dạng chật vật của tiểu Thái tử, nói là đánh nhau còn đáng tin hơn!

Long Dạ không muốn lãng phí thời gian để bọn họ tin vào lời giải thích của mình, ngược lại bèn chất vấn:

"Được rồi, các ngươi đến đây làm gì?"

Vài vị trưởng lão Long tộc liếc nhìn Văn Nhân Tuyết và Văn Nhân Dương còn đang trong sân, ánh mắt có chút do dự.

Cho dù nói chuyện này với tiểu Thái tử thì cũng không sao, nhưng cũng không thể nói ra lúc này được...vì vẫn còn có người ngoài ở đây.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Lúc này Long Dạ đã đứng dậy, nhìn bọn họ với vẻ nghi ngờ.

"Nàng ta không phải không thể kí khế ước với Long tộc sao?"

Vì sao đám trưởng lão này lại cố ý đến tìm nha đầu chết tiệt này?

"Kỳ thật... Dẫn Long Thạch đã tìm được đối tượng kết ước của nàng ta..."

"Viêm trưởng lão!" Một vị trưởng lão khác vội vàng lên tiếng nhắc nhở, ở đây còn có người ngoài!

Long Vương đã sớm dặn dò, chuyện của Long tộc không được để người thứ tư biết!

Đương nhiên Viêm trưởng lão biết điều đó, ông ta đành lấy ra một quả trứng rồng: "Chuyến này chúng ta đến đây là để hộ tống đối tượng kết ước của Lục tiểu thư."

Các trưởng lão Long tộc: …

Vẫn là tiểu tử ngươi nhanh trí!

Hai bên đều đang cố gắng che giấu, nói dối lẫn nhau.

Văn Nhân Tuyết và Văn Nhân Dương nhìn quả trứng rồng kia với vẻ khó hiểu, Long Hàn thì tỏ vẻ kinh ngạc, còn sắc mặt Long Dạ thì khó coi đến cực điểm!

Quả trứng đó... Chính là người thừa kế tiếp theo của Long tộc đã được nội bộ quyết định.

Là đứa con đầu lòng của phụ hoàng!

Phụ hoàng từng rất mong chờ nó, nhưng quả trứng đó ấp gần ngàn năm rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu nở, điều này khiến phụ hoàng bất đắc dĩ phải chuyển sự chú ý sang những đứa con khác...

Nhưng Long Dạ biết rõ, tình cảm của phụ hoàng dành cho quả trứng chết tiệt kia đến nay vẫn chưa hề giảm sút, phụ hoàng không những không vứt bỏ quả trứng căn bản không có khả năng nở kia, thậm chí còn giữ nguyên vị trí Đại hoàng tử Long tộc cho nó, không chịu lập Thái tử.

Có thể nói, chỉ cần thứ trong quả trứng chết tiệt kia nở ra, thì vị trí Hoàng tử được sủng ái nhất Long tộc của hắn ta sẽ bị lung lay!

Long Dạ vô cùng kiêng kị!

Không sai, là kiêng kị một quả trứng.

Nhưng theo thời gian, hắn ta đã sớm quên mất quả trứng chết tiệt kia, không ngờ rằng, đột nhiên có một ngày nó lại xuất hiện!

Bị một con người mà hắn ta muốn gϊếŧ chết kết ước...

Tốt lắm, tốt lắm!

Những thứ hắn ta ghét đều tụ tập lại một chỗ.

Hắn ta nhìn Viêm trưởng lão giao quả trứng rồng cho Thiên Ninh, cười lạnh: "Không phải đã đưa xong rồi sao? Sao các ngươi còn chưa đi?"

"..."

"Kỳ thật... Long Vương bệ hạ còn có chút đồ vật muốn chúng ta chuyển giao cho Lục tiểu thư."

Long Dạ nheo mắt: "Thứ gì?"

Sau đó, hắn ta liền nhìn thấy nhóm trưởng lão Long tộc lấy ra một đống bảo vật mà ngay cả hắn ta cũng chưa từng thấy bao giờ: Đỉnh lô Thiên phẩm, pháp y đỉnh cấp, linh thực cửu giai, đan dược cực phẩm... Còn có cả trăm triệu linh thạch thượng phẩm.

Long Dạ không thể tin vào mắt mình!

Những người khác cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh ——

Đây là thật sao?

Người không biết còn tưởng Thiên Ninh là con riêng của Long Vương đấy!

Ngay cả Long Dạ là tiểu Thái tử cũng chưa từng thấy nhiều bảo vật như vậy, đừng nói đến Văn Nhân Dương và Văn Nhân Tuyết càng nhìn chằm chằm với ánh mắt nóng rực, nhìn Viêm trưởng lão bỏ hết số bảo vật vào túi trữ vật rồi giao cho Thiên Ninh.

Cùng là người của Văn Nhân gia, có lẽ... bọn họ cũng có phần nhỉ?