Vạn Người Ghét Của Lớp Quý Tộc

Chương 25

Điều mà Lâm Vũ nghĩ tới chính là việc bản thân bị Kỳ Yến chú ý, sau này sẽ là chuỗi ngày dài gặp rắc rối triền miên.

Cậu cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn."

"Gì thế, trông anh dường như không vui vẻ gì cả." Kỳ Yến bóp cằm Lâm Vũ, ép đối phương ngẩng đầu lên, "Em còn tưởng anh sẽ thấy phấn khích chứ."

Lâm Vũ nhận ra nguy hiểm, lời nói ra cũng chiều theo ý Kỳ Yến: "Không có, tôi vui mà."

"Vậy thì tốt." Kỳ Yến cười cong cả mắt, cúi người hôn nhẹ lên môi Lâm Vũ: "Mong chờ được ăn trưa cùng anh."

Cảm nhận được hơi nóng từ đôi môi kia, cơ thể Lâm Vũ khựng lại.

Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được đưa tay chống lên vai Kỳ Yến, giọng điệu trở nên cứng rắn: "Chúng ta không phải người yêu, đừng hôn tôi như vậy."

"Không phải người yêu thì không được hôn sao?" Kỳ Yến có chút khó hiểu, "Không phải vậy chứ, muốn hôn thì hôn thôi."

"Tư tưởng tôi bảo thủ." Lâm Vũ mím môi, hàng mi dài hắt xuống một bóng mờ dưới mắt, "Không thể thoải mái chấp nhận chuyện này. Không phải là vì cậu, mà là do tôi."

Kỳ Yến dường như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ: "Vậy ra là anh không dễ dàng hôn ai thật sao?"

"..."

"Mông anh người khác muốn sờ thì sờ, lại không cho người ta hôn, là ý gì đây?"

Lâm Vũ thở hắt ra một hơi, đó là dấu hiệu cho thấy cậu không muốn nói chuyện với Kỳ Yến nữa.

May thay lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, mầm mống cãi vã bị cắt đứt một cách gượng ép, Lâm Vũ gạt tay Kỳ Yến đang đặt trên người mình ra, nhắc nhở: "Đến giờ vào lớp rồi."

"Phiền thật." Kỳ Yến khó chịu gãi đầu, "Hôm nay em còn muốn ở cạnh anh thêm một lát nữa."

Lúc này Lâm Vũ đã mở cửa buồng vệ sinh, bước ra ngoài trước.

Không biết từ lúc nào trong nhà vệ sinh đã có thêm người khác, Lâm Vũ không dám ngẩng đầu nhìn, rảo bước rời đi.

Hình Úy liếc nhìn bóng dáng cậu khuất xa, bước đến bồn rửa tay vặn nước.

Không lâu sau, Kỳ Yến cũng bước ra khỏi buồng vệ sinh, hắn đứng trước gương, nhìn thấy khuôn mặt chướng mắt của Hình Úy trong gương, khóe môi không khỏi nhếch lên vẻ khinh thường.

"Gu của cậu cũng kém thật đấy." Giọng Hình Úy trầm thấp, lúc nói chuyện cũng chỉ nhìn dòng nước chảy qua mu bàn tay, không hề liếc mắt nhìn Kỳ Yến.

Cậu ta mặc đồng phục đen, khí thế mạnh mẽ, dáng người cao hơn Kỳ Yến một chút, có lẽ là mét chín. Trên người tỏa ra mùi thuốc lá chưa kịp tan hết, điều này khiến Kỳ Yến đang rửa tay bên cạnh phải nhíu mày chán ghét.

"Mắt mày mù không có nghĩa là mắt anh đây không tốt." Kỳ Yến lau khô nước trên tay, ánh mắt vẫn cười nhưng ý cười lại không hề thân thiện.

Hình Úy đứng thẳng người: "Cậu ta đặc biệt lắm sao? Ra ngoài ăn vụng còn có con riêng, cậu cũng có thể xuống tay được."

"Mày đang nói bậy bạ gì đấy." Khóe môi Kỳ Yến từ từ trễ xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

"Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở, không phải bịa đặt." Khuôn mặt tuấn tú của Hình Úy không chút dao động, "Cậu không phải kiểu người đói bụng đến mức ăn quàng ăn vội đâu."

"Bớt lo chuyện bao đồng đi."

Khóe môi Hình Úy khẽ nhếch lên: "Cậu hiểu cậu ta bao nhiêu mà chơi nghiêm túc thế."

Câu chuyện quay trở lại Lâm Vũ, Kỳ Yến lại cong mắt cười: "Tuy không hiểu nhiều, nhưng trong mắt tao, anh ấy so với tên ngốc mà mày để ý còn tốt hơn nhiều."

Nghe vậy, lửa giận trong mắt Hình Úy bùng lên. Cậu ta túm lấy cổ áo Kỳ Yến, giọng trầm xuống: "Mày thử nói lại lần nữa xem?"

Kỳ Yến hờ hững liếc nhìn bàn tay bất lịch sự của đối phương, khinh thường nói: "Để tao nói cho mày biết, nếu mày dám bôi nhọ anh ấy ở bên ngoài, tao sẽ cho cái bụng của tên ngốc kia to lên. Dù sao thì gã ta cũng ngày ngày dâng tận cửa, không ăn thì phí, đúng không?"

Bàn tay Hình Úy siết chặt lấy cổ áo Kỳ Yến, cậu ta giơ nắm đấm lên định giáng xuống mặt Kỳ Yến, nhưng ngay lúc đó, pheromone của Kỳ Yến ập đến, áp chế Hình Úy.

Hình Úy nhíu mày: "Mày chắc chắn muốn đánh nhau?"

Kỳ Yến bẻ từng ngón tay của cậu ta ra, sắc mặt âm trầm: "Không phải mày ra tay trước sao?"

"Kỳ Yến, mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ tao."

"Tao không rảnh để phí thời gian với mày." Kỳ Yến đưa tay lên vai Hình Úy, đẩy cậu ta ra xa, cười nói, "Đã nói rồi, mày dám động đến anh ấy, tao sẽ chơi bẩn với mày."

"Quốc chủ đang nhắm vào tụi mày, Đại Tư Điền đang khó khăn, tao khuyên mày nên làm việc khiêm tốn." Hình Úy bị đẩy lùi về sau một bước, giọng lạnh lùng nói.

Kỳ Yến coi như cậu ta đang đánh rắm.

Lâm Vũ đặt bài luận đã chuẩn bị xong lên góc bàn, dự định tiết hai tan học sẽ đi tìm phó nghiên cứu viên.

Giáo viên đã lên lớp được một lúc lâu, Kỳ Yến mới chậm chạp đến.

Lần này hắn không ngồi trước mặt Lâm Vũ mà chọn vị trí bên cạnh cậu.

Lâm Vũ ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn.

Kỳ Yến cười cong mắt, nhỏ giọng ghé sát vào tai Lâm Vũ: "Điểm danh chưa?"

"Ủy viên học tập đã điểm danh hộ rồi." Lâm Vũ đáp.