Vạn Người Ghét Của Lớp Quý Tộc

Chương 24

Buổi chiều hôm đó, sau khi cất tiền, Lâm Vũ đến vài cửa hàng quần áo gần ngoại ô để mua giày và quần áo mới cho mình.

Tối muộn, sau khi xong việc làm thêm, cậu dùng điện thoại để tìm kiếm nhà hàng trong khu vực trung tâm thành phố. Cậu chọn một vài nhà hàng có giá cả phải chăng để cảm ơn Kỳ Yến vì chiếc bút máy.

Sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa, cậu ngồi vào bàn học và chuẩn bị bài cho ngày hôm sau.

Thứ Hai.

Lâm Vũ đến lớp sớm và ngồi ở hàng ghế sau, chờ Kỳ Yến đến.

Cặp kính khá nặng khiến sống mũi cậu hơi nhức. Cậu vừa chỉnh kính thì thấy Kỳ Yến mặt lạnh tanh bước vào lớp, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Chỗ trống đó là ngay trước mặt Lâm Vũ, hai người ngồi rất gần nhau. Lâm Vũ lại ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng, đó là mùi hương pheromone của Kỳ Yến.

Kỳ Yến hôm nay không quay đầu lại nữa mà chăm chú ghi bài.

Đến giờ nghỉ, thấy Kỳ Yến đứng dậy, có vẻ như là đi vệ sinh, Lâm Vũ liền đi theo.

Vào đến nhà vệ sinh nam, thấy xung quanh không có ai, Lâm Vũ lên tiếng trước khi Kỳ Yến đóng cửa buồng vệ sinh: "Chiều nay không có tiết học, cậu rảnh không?"

Kỳ Yến khựng người.

Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Vũ, cười nhạo: "Thật là hiếm thấy, anh vậy mà lại chủ động gọi tôi?"

Lâm Vũ phớt lờ lời mỉa mai trong lời nói của hắn: "Muốn mời cậu đi ăn."

Kỳ Yến như muốn xác nhận lại: "Ăn cơm?"

"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, còn có cả chiếc bút cậu tặng nữa." Lâm Vũ nói.

"Anh không phải rất quan tâm đến tiền sao, nỡ lòng nào tiêu xài hoang phí cho tôi?"

Kỳ Yến liên tục hỏi ngược lại khiến Lâm Vũ cúi mắt xuống, im lặng vài giây rồi nói: "Nếu cậu không muốn ăn thì thôi vậy."

Nói xong, cậu quay người định bỏ đi.

"Em rảnh." Kỳ Yến vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay đối phương, "Anh mời ăn cơm, sao tôi em thể từ chối được."

Lâm Vũ dừng bước, không nói nhảm nữa: "Vậy trưa nay tôi đợi cậu ở cổng trường."

Kỳ Yến nhìn chằm chằm đôi môi đẹp đẽ đóng mở của cậu, lông mày dần giãn ra: "Thật kỳ lạ, rõ ràng hôm qua còn giận anh, bây giờ lại không còn chút khó chịu nào nữa."

Lâm Vũ không biết nói gì để đáp lại lời nói thể hiện sự thân thiết của đối phương.

Nhưng Kỳ Yến sẽ không để hai người rơi vào im lặng, hắn cười hỏi: "Anh định mời em ăn gì?"

"Tôi đã xem qua một số nhà hàng." Lâm Vũ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở danh sách những cửa hàng đã xem tối qua, nghiêm túc nói với hắn: "Tôi không biết mức giá cậu có thể chấp nhận là bao nhiêu, tôi đã cố gắng chọn một vài nhà hàng tốt một chút."

Kỳ Yến không thèm nhìn điện thoại của Lâm Vũ, đề nghị: "Anh có xem qua khách sạn quý tộc chưa? Món ăn ở đó rất ngon, có thực đơn mới ra mắt mà em chưa được thử, hay là chúng ta đến đó thử xem?"

Khách sạn Noble là nơi có mức tiêu thụ cao nhất cả nước, Lâm Vũ nghĩ đến hai nghìn đồng trong cặp sách, không biết có đủ để mời đối phương ăn được mấy món không.

Nhưng Kỳ Yến đã muốn ăn, cậu chỉ có thể gật đầu: "Được."

Kỳ Yến vui vẻ ra mặt, kéo Lâm Vũ vào buồng vệ sinh: "Anh vào đây để đi vệ sinh sao? Vị trí này nhường cho anh."

"Tôi không đi." Lâm Vũ bị hắn đẩy vào buồng vệ sinh, từ chối, "Nói xong chuyện rồi, tôi đi đây."

Kỳ Yến không để ý đến lời cậu nói, sau khi đóng cửa buồng vệ sinh, hắn liền ôm lấy eo đối phương một cách ngang ngược, ghé sát mặt vào cổ Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, cười nói: "Anh thơm quá, hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, là vì chuẩn bị để đi ăn với em sao?"

Lâm Vũ nhíu mày vì hành động bất lịch sự của đối phương.

Tóc Kỳ Yến cọ vào chóp mũi cậu, cậu khó chịu nghiêng đầu né tránh: "Là quần áo mới, nhưng chỉ là áo sơ mi và quần tây bình thường thôi."

"Rất đẹp." Kỳ Yến ôm chặt Lâm Vũ, lần này vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ đối phương, cười rạng rỡ, "Anh vì em mà mua quần áo mới, em rất vui. Hôm nay ăn cơm xong, em dẫn anh đi may đồng phục."

"Không cần đâu, tôi không mua nổi." Lâm Vũ giơ tay đặt lên bụng Kỳ Yến, muốn đẩy hắn ra, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc đẩy hắn ra, tay cậu lại từ từ hạ xuống.

"Em mua cho anh." Kỳ Yến cảm nhận được sự đυ.ng chạm của Lâm Vũ, đáy mắt tràn đầy ý cười.

"Tôi không có cơ hội mặc chúng."

"Sao lại không có." Kỳ Yến nói, "Sau này anh gặp em thì mặc."

Lâm Vũ im lặng.

"Đúng rồi, có chuyện này muốn nói với anh." Kỳ Yến đột nhiên đứng thẳng người, cúi đầu nhìn Lâm Vũ, "Em đã đánh tên ăn cắp bài tập của anh một trận, sau này gã ta sẽ không bao giờ dám gây phiền phức cho anh nữa."

Giọng điệu như đang kể công, Kỳ Yến đang chờ Lâm Vũ khen ngợi mình.