Vạn Người Ghét Của Lớp Quý Tộc

Chương 15

Lâm Vũ rất biết điều, bảo cậu cút thì cậu cút.

Trong ánh mắt của mọi người, cậu trở về chỗ ngồi, dường như đã quen với việc này, cho dù có nhiều người xem, cậu đều coi như không thấy.

Thế nhưng cho đến khi kết thúc bốn tiết học buổi sáng, Lâm Vũ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Yến.

Nói là sẽ giúp cậu xem camera giám sát, vậy mà người này đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

Là cố ý sao...

Ngoại trừ việc gặp Lâm Ly, đã rất lâu rồi cậu không còn mong đợi điều gì nữa.

Cũng không phải là đặt hết hy vọng vào Kỳ Yến, chỉ là đã bỏ ra cái giá, thì sẽ luôn cố gắng mong cầu một chút hồi đáp.

Giáo viên hướng dẫn cho hai ngày, hôm qua đã lãng phí rồi, hôm nay là ngày thứ hai, nếu Kỳ Yến thực sự chỉ là đùa giỡn với cậu khi hứa sẽ giúp đỡ, thì Lâm Vũ cũng không thể nói gì.

Buổi trưa.

Sau khi ăn trưa xong ở canteen, vì không còn tiền để trả phí ở lại buổi trưa, Lâm Vũ chỉ có thể nằm úp mặt trên bàn học để ngủ, chờ đợi tiết học buổi chiều.

Cậu nhắm mắt lại, vì tối qua uống quá nhiều, đầu óc mệt mỏi, giấc ngủ rất nông và hơi thở nặng nề.

Mặc dù vậy, cậu vẫn chập chờn mơ thấy mình nhận được học bổng, cứu Lâm Ly ra sớm hơn dự định, sau đó cùng Lâm Ly rời khỏi nơi đầy những kỷ niệm tồi tệ này.

Giấc mơ đẹp đẽ đến mức khi tỉnh dậy, ánh mắt cậu cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.

Vẻ dịu dàng le lói ấy còn sót lại cho đến khi kết thúc hai tiết học buổi chiều, Kỳ Yến vẫn chưa đến trường.

Vậy là, lại bị đùa giỡn rồi sao...

Cậu đưa tay xoa xoa thái dương đang căng tức, cúi đầu ngồi im tại chỗ.

"Anh." Giọng nói cợt nhả, có chút khinh khỉnh vang lên từ trên đỉnh đầu Lâm Vũ.

Lâm Vũ lập tức ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, chạm phải ánh mắt của Kỳ Yến.

Kỳ Yến xòe lòng bàn tay ra, chiếc USB được móc vào móc khóa lủng lẳng trước mắt Lâm Vũ.

"Camera giám sát đã sao chép rồi, bốn lần đúng không. Em đã theo dõi hai tiếng đồng hồ, mới tìm được cảnh quay bài tập của anh bị người khác lấy đi." Kỳ Yến từ phía sau Lâm Vũ cúi người xuống, hai tay chống lên mặt bàn, gần như ôm trọn lấy Lâm Vũ. Hắn nghiêng đầu, hơi thở phả vào tai Lâm Vũ, giọng nói tràn đầy ý cười, như thể đang mong chờ Lâm Vũ khen ngợi mình, "Anh có thể mang nó đi đưa cho giáo viên hướng dẫn rồi."

Tai Lâm Vũ như bị bỏng, nhất thời có chút nóng ran không thể khống chế.

Nhưng cậu không thể tránh né sự thân mật của đối phương.

Cậu nhận lấy USB, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Kỳ Yến cười rạng rỡ, hắn hạ thấp giọng, "Tối qua anh rất đẹp, mặc váy bước ra khỏi quán bar, mặt đỏ bừng suốt dọc đường, em đã nhìn thấy hết rồi."

Câu nói này khiến Lâm Vũ nhớ lại chuyện tối qua, tâm trạng của cậu vì thế mà bị ảnh hưởng, ánh mắt cũng lạnh lùng đi.

Thế nhưng cậu không thể biểu lộ sự khó chịu trước mặt Kỳ Yến, đành cố gắng chuyển sự chú ý sang chiếc USB.

Kỳ Yến nhìn hàng mi rũ xuống của đối phương, đáng lẽ phải nổi giận, nhưng khi nhìn thấy dái tai vẫn còn ửng đỏ của Lâm Vũ, hắn khựng lại, không so đo chuyện này với Lâm Vũ nữa.

"Tôi đi giao USB." Lâm Vũ nói với Kỳ Yến.

"Ừ, anh đi đi." Kỳ Yến thu tay về, thả cho đối phương đi.

Lâm Vũ lập tức đứng dậy, chạy như bay về phía văn phòng.

Kỳ Yến nhìn theo bóng lưng của cậu, bật cười thành tiếng.

Ủy viên học tập đã quan sát bọn họ từ nãy đến giờ, lúc này đứng dậy, đi đến bên cạnh Kỳ Yến.

"Chuyện gì mà cậu cười vui vẻ thế, người vừa đi là Lâm Vũ à?"

"Đúng vậy, là anh ấy." Kỳ Yến đáp, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, đôi mắt phượng híp lại thành hình trăng khuyết, "Anh ấy thực sự rất ngây thơ, tôi càng ngày càng thích anh ấy hơn rồi."

Ủy viên học tập nghe vậy, sắc mặt dần trở nên cứng đờ, nhưng khi nhìn thấy vẻ trêu đùa trong mắt Kỳ Yến, cậu ta đột nhiên lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, "Cậu đã làm gì với cậu ta?"

"Tôi làm gì thì cần phải báo cáo với cậu sao?" Kỳ Yến lạnh lùng liếc nhìn ủy viên học tập một cái.

Ủy viên học tập vội vàng lắc đầu: "Không, không cần."

Kỳ Yến không để ý đến ủy viên học tập nữa, lấy từ trong túi ra một chiếc USB khác.

Ủy viên học tập nhìn chằm chằm vào thứ trong tay hắn, hỏi: "Tôi chỉ là tò mò, không hiểu tại sao cậu lại càng ngày càng thân thiết với cậu ta."

Kỳ Yến chưa bao giờ lãng phí thời gian cho những người và những việc mà hắn không hứng thú.

Hắn phớt lờ ủy viên học tập, tự mình đi về phía trước, vừa nhìn chiếc USB trong lòng bàn tay, vừa lẩm bẩm: "Anh ấy sẽ đỏ mặt chứ nhỉ, sẽ đỏ đến mức nào vậy ta?"

Ủy viên học tập nhìn bóng lưng lạnh lùng của Kỳ Yến, lông mày nhíu chặt.

Văn phòng.

Giáo viên hướng dẫn cắm USB vào máy tính, tìm thấy thư mục video bên trong.

"Là cái này sao?" Giáo viên hướng dẫn hỏi.

Lâm Vũ nhìn màn hình máy tính, trong USB chỉ có thư mục này, vì vậy gật đầu: "Vâng ạ."

"Cả bốn cái đều ở trong đó?" Giáo viên hướng dẫn hỏi.

Lâm Vũ nhớ lời Kỳ Yến nói, bèn khẳng định: "Đều ở trong đó ạ."