"Sao vậy, sao trông anh chẳng vui vẻ gì cả thế?" Kỳ Yến nâng cằm Lâm Vũ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt vừa bị hắn bóp đỏ, "Hay là em phải dỗ dành anh một chút nhỉ?"
Nói xong, hắn cúi người xuống, ngậm lấy môi Lâm Vũ.
Mùi cà phê hòa quyện với mùi rượu, không chút kiêng dè quấn quýt lấy hơi thở của Lâm Vũ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lý trí của omega.
Lâm Vũ mở to hai mắt, mãi không hoàn hồn từ nụ hôn ướŧ áŧ này.
"Em rất có hứng thú với anh, nếu anh ngoan ngoãn một chút, rất nhiều chuyện có thể cầu xin em làm cho anh." Môi Kỳ Yến men theo chiếc cằm thon gầy của Lâm Vũ trượt xuống, dừng lại ở yết hầu đối phương, dùng răng cọ xát nhẹ lên phần xương hơi nhô lên, giọng nói mang theo ý cười, "Anh thấy thế nào?"
"Tôi..." Lâm Vũ cố kìm nén cảm giác buồn nôn trào lên trong dạ dày, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, từ yết hầu run rẩy cố gắng nặn ra vài chữ, "Vô cùng cảm kích."
"Thích anh quá." Kỳ Yến cười nói, một tay ôm chầm lấy Lâm Vũ.
Khuôn mặt Lâm Vũ bất ngờ va vào phần bụng rắn chắc của đối phương, mũi cũng bị đè lệch. Cũng vì thế mà cậu ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc hơn bất cứ nơi nào khác, nồng đến mức khiến cậu gần như không thể thở nổi.
Số rượu Kỳ Yến gọi cuối cùng đều được rót hết vào miệng Lâm Vũ.
Cậu uống say, mơ màng trở về nhà, ngã vật xuống giường.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cậu vùi mặt vào chăn, sau đó nằm sấp trên giường, từ từ nâng mông lên, vén chiếc váy không được phép cởi ra, tay luồn vào trong qυầи ɭóŧ, mò mẫm một hồi lâu, lấy ra một tấm chi phiếu may mắn là không bị rơi trên đường về nhà.
Kỳ Yến nhét vào.
Hắn nói hôm nay hắn rất vui, cho nên cho Lâm Vũ năm mươi nghìn tiền tiêu vặt.
Đặt tấm chi phiếu lên đầu giường, dường như sức lực của Lâm Vũ cũng bị rút cạn, cơ thể mềm nhũn trên giường.
Cậu ôm chặt chăn, trong căn phòng không bật đèn, khóe mắt dần đỏ hoe.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ mở mắt trong tiếng chuông báo thức inh ỏi.
Cảm giác nôn nao sau khi say rượu vẫn chưa biến mất, cậu lờ đờ thay quần áo, ném bộ váy khó coi vào thùng rác, xách ra ngoài vứt bỏ.
Lúc ngồi xe buýt, vì đau đầu, cậu mơ màng ngủ thϊếp đi. Trong cơn mơ màng, nghe thấy giọng nữ nhân viên trên xe thông báo tên trường Đại học Công lập, cậu giật mình tỉnh giấc, sau đó vội vàng xách cặp sách xuống xe.
Cậu bước vào lớp học khi hầu hết mọi người đã đến đông đủ, cậu lại chọn chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, sau đó lấy sách giáo khoa ra, vừa xoa huyệt thái dương, vừa ôn tập nội dung bài học trước.
Kỳ Yến không đến như dự đoán, năm phút trước khi vào lớp, người điểm danh là ủy viên học tập.
Từ đầu đến cuối, Lâm Vũ đều không nghe thấy ủy viên học tập gọi tên mình.
Cậu tìm đến chỗ ngồi của ủy viên học học, trước khi ủy viên học tập kịp nộp danh sách lên bục giảng, cậu đứng yên bên cạnh đối phương.
"Xin chào, tôi đến rồi." Lâm Vũ liếc nhìn chỗ trống sau tên mình trên danh sách, lên tiếng, "Phiền cậu đánh dấu vào sau tên tôi."
Nghe vậy, ủy viên học tập quay đầu nhìn cậu, thản nhiên nói dối: "Ồ, cậu đến rồi à, vậy lúc nãy tôi điểm danh sao cậu không lên tiếng?"
Lâm Vũ nhìn thấu trò hề vụng về của cậu ta, nhưng vẫn phải nhận trách nhiệm về mình: "Xin lỗi, tôi lơ đãng nên không nghe thấy."
"Lần sau chú ý hơn." Ủy viên học tập trách mắng xong, bất đắc dĩ cầm bút đánh dấu vào sau tên cậu. Động tác đến một nửa, cậu ta giả vờ như vô tình hỏi: "Kỳ Yến tặng đồ cho cậu à?"
Lâm Vũ: "Cái gì?"
"Giả vờ cái gì, chẳng phải cậu ấy tặng cậu một cây bút máy đặt làm riêng sao." Ánh mắt ủy viên học tập đột nhiên trở nên khó chịu, "Sao cậu ấy lại đột nhiên tặng đồ cho cậu, hai người nói chuyện gì với nhau?"
Là chất vấn.
Tâm trạng vốn đã tồi tệ của Lâm Vũ lúc này càng thêm tồi tệ.
"Tôi không biết." Giọng điệu Lâm Vũ lạnh nhạt, "Cậu tò mò thì tự mình đi hỏi cậu ấy."
"Cậu là cái thá gì mà dám cãi lời tôi hả?!" Ủy viên học tập đột nhiên lớn tiếng, thu hút sự chú ý của cả lớp.
Cả hai đều là omega, Lâm Vũ cao khoảng một mét bảy lăm, cao hơn đối phương một chút, vì vậy nhân cơ hội nhìn xuống đối phương, để dáng vẻ của mình không quá khó coi.
...
Vì đang trong thời gian khảo sát để lấy học bổng, Lâm Vũ biết rõ bản thân không nên gây thêm chuyện.
"Hành vi của lớp trưởng không đến lượt tôi phỏng đoán." Cậu cung kính nói, "Tôi cũng không có quyền bình đẳng đối thoại với cậu ta, cho nên chỉ có thể ủy viên học tập tự hỏi."
Ủy viên học tập nghe vậy, sắc mặt vẫn khó coi, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra lời nào để phản bác, bèn trừng mắt nhìn Lâm Vũ một cái, mắng: "Cút đi, người đầy mùi rượu, không biết là từ cái cống ngầm nào chui ra mà hôi thối thế này."