Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế

Chương 29: Theo Dõi

Gần đó không có ai, cho nên dấu chân của hai người đàn ông trên mặt đất cực kỳ rõ ràng, đầu tiên cô gọi điện báo cảnh sát và nói rằng bản thân đã gặp được một nhóm buôn bán trẻ em, sau khi nói cho cảnh sát địa chỉ, cô cẩn thận đi theo hướng dấu chân.

Cuối cùng xác định dấu chân đó dừng lại trước một tòa nhà dân cư trong tiểu khu.

Việc quản lý dân cư của khu vực này tương đối lỏng lẻo, nhưng cô không mở được cửa phòng, cho nên Tang Du chỉ có thể chắp tay, nhảy tới nhảy lui đợi cảnh sát đến.

20 phút sau, một chiếc ô tô riêng rẻ tiền xuất hiện trước mặt Tang Du.

“Cô gái, xin chào, tôi là Tống Ngọc, đội trưởng trực thuộc của khu vực này, xin cô hãy kể lại chi tiết cho tôi những gì cô đã nhìn thấy.”

Một cảnh sát trẻ tuổi mặc tư phục lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra, nhìn Tang Du một cái, sau đó nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Phía sau anh ta, một trong ba cảnh sát mặc thường phục nhìn Tang Du, ánh mắt của anh ta chợt sáng lên.

“Trên người bọn họ vác theo một chiếc bao tải nhỏ, lúc bọn họ đi ngang qua tôi, bên trong bao tải có dấu hiệu động đậy, tôi nghi ngờ cho nên mới gọi cảnh sát.”

Tang Du nhìn mấy người họ, bình tĩnh nói, cô có thể xác định được bên trong bao tải kia chắc chắn đang bắt một người, nhưng mà cô chỉ quan tâm bên trong bao tải đó có phải……..phủi phủi, cô chỉ muốn làm chuyện tốt.

Mong rằng lần báo cảnh sát này không phải vô ích.

“Vậy cô còn nhớ rõ vẻ bề ngoài của hai người đó không? Ghi chép lại để chúng tôi có thể tìm người dễ dàng hơn.”

Nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của Tang Du, Tống Ngọc tiếp tục nghiêm mặt hỏi.

“Cả hai đều cao trên 1m8, trên trán trán của một người đàn ông trong số đó có một vết sẹo rất dễ nhận biết, người còn lại không có điểm đặc biệt gì trên khuôn mặt, nhưng mà cách anh ta đi đứng có chút

“Được, chúng tôi đã biết, xin mời cô lên xe ngồi đợi một lát, chúng tôi muốn lên trên để tìm kiếm.”

Tống Ngọc gật đầu, mấy người phía sau lập tức mở cửa xe, mời Tang Du lên xe.

Sau đó không biết Tống Ngọc đã dùng gì, cánh cửa đơn vị kia dễ dàng bị mở ra.

Khoảng 20 phút sau, cánh cửa kia lại mở ra, trên tay Tống Ngọc bế theo một đứa trẻ đang khóc, sau đó có hai người đàn ông bị còng tay, được ba cảnh sát mặc thường phục áp giải đi ra ngoài.

“Cô Tang, cô thật lợi hại! Chúng tôi men theo vệt nước tuyết đọng ngoài hành lang để đi tìm, không ngờ chỉ một lát đã bắt được người.”

Sau khi bắt hai kẻ bắt cóc lên xe, trong mắt của ba cảnh sát mặc thường phục kia đều tràn đầy hưng phấn.

Bọn họ cảm thấy Tang Du không chỉ là người tốt, mà còn có khả năng phán đoán cực tốt.

“Ừm, nếu không có việc gì thì tôi đi đây.”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tang Du bình tĩnh gật đầu.

“Có cần chúng tôi đưa cô về không?”

“Không cần đâu, ba tôi đến đón tôi. Đúng rồi, xin đừng tùy tiện tiết lộ thông tin của một công dân tốt như tôi, nhìn ánh mắt như thể muốn xông lên gϊếŧ tôi của hai người họ khiến tôi thấy sợ lắm.”

Tang Du khẽ cười một tiếng, liếc nhìn chàng trai trẻ gọi cô là cô Tang kia, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.

Câu trả lời mà cô đang chờ đợi là điều tốt, đứa trẻ mà hai người đó bắt không phải là đứa trẻ bình thường, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không có cơ hội để ra ngoài nữa.

Chỉ là cô không nghĩ rằng hôm nay bản thân ra ngoài sẽ gặp được chuyện như vậy, cho nên không hề che đậy gì, sau này nếu muốn ra ngoài phải cẩn thận hơn một chút.

Đặc biệt là khi muốn làm chuyện xấu.

…………