Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế

Chương 28: Bắt Cóc

Khi nhìn lại không gian, hình thức ô vuông xoắn ốc trong không gian đã thay đổi, tất cả các ô vuông chứa đầy nước đột nhiên rơi xuống và hợp nhất lại với nhau, nén lại thành một thùng chứa nước hình tròn cao 10 m.

10 m phía trên, hình thức xoắn ốc vẫn giữ nguyên, những vật tư còn lại đều được đặt gọn gàng trong đó.

“May mà làm được, lạnh chết tôi rồi.”

Kế hoạch không theo kịp thay đổi, những cái thùng trống trong không gian đành phải để chúng tiếp tục trống không như vậy vậy.

Sau khi thu thập tất cả những dụng cụ mình mang theo vào trong không gian, Tang Du đã ở đây gần 1 giờ nhanh chóng leo lên khu câu cá, nhanh chóng rời đi.

Mặc dù cơ thể vẫn cảm thấy ấm áp, nhưng cô cảm thấy chân của mình đã bắt đầu chuyển từ đâu đến sang tê dại rồi.

Đứng ở trên đường đợi một lúc lâu cũng chưa bắt được chiếc xe taxi nào, Tang Du chỉ có thể đi ba một đoạn, nhân tiện nhìn điện thoại xem trên đường có chiếc xe taxi nào tiếp đơn của cô trên mạng không.

Đi ba được gần một cây số vẫn không bắt được chiếc taxi nào, điều này khiến cho Tang Du cảm thấy có chút chán nản, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cầu cứu Tang Bán Thành.

Sau đó Tang Du quan sát xung quanh tìm thấy một quán ăn nhỏ vẫn mở cửa ở trong ngõ, cô nhanh chóng chạy đến.

Lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì ánh mắt bị hình ảnh hai người đàn ông đang lén lút bước xuống xe ở cách quán ăn nhỏ vài mét thu hút.

Tang Du đóng cửa kính lại, đứng trước tấm rèm nhựa màu xanh nhìn hai người kia.

Sau khi xác nhận xung quanh an toàn, người đàn ông tương đối cường tráng trong số hai người đó vác một cái bao tải từ trên xe xuống, trước bao tải dường như hơi động đậy một chút.

Nhìn thấy hai người đàn ông dường như đang muốn đi về phía khu dân cư cạnh nhà hàng nhỏ, Tang Du cau mày.

Mặc dù hai người đàn ông kia đều bịt khẩu trang, nhưng một trong số hai người có một người đàn ông có một vết sẹo rõ ràng ở trên trán, cô dường như đã nhìn thấy nó ở đâu……..

Vứt hết những suy nghĩ Vừa rồi sang một bên, quay người lại, lúc bà chủ cửa hàng hỏi Tang Du muốn ăn gì thì ký ức mơ hồ của cô đột nhiên trở lên rõ ràng.

Cô nhớ ra rồi, đã nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo và người đàn ông bên cạnh hắn ta trên TV, bọn họ đã từng phạm tội ở hậu tận thế, mặc dù chỉ bị gọi đến giáo dục, nhưng sau đó dựa theo quy định cứu trợ của Vân Thành, bọn họ không đủ tư cách để nhận cứu trợ.

Này hai người thuộc về kẻ tài cao gan cũng lớn kia một loại, vì thế dứt khoát đánh thượng thành phố Trương trong nhà kia tám tuổi tiểu nhi tử chủ ý, ở quan · phương đơn vị tiểu khu Hai kẻ này đều là loại người liều mạng, vì vậy đã nhắm đến đứa con trai 8 tuổi của thị trường Trương, ngồi theo dõi ở gần cổng của tiểu khu, bọn họ thật sự đã tìm được cơ hội bắt cóc đứa trẻ, chuẩn bị dựa vào thằng bé để đòi một số tiền lớn.

Nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, dù sao cuối cùng hai người đó cũng bị bắt mà không nhận được thứ gì, còn đứa con trai nhỏ của thị trường Trương dường như cũng không còn nữa.

Nghe đây, hai mắt Tang Du chợt lóe lên.

Chẳng lẽ mọi việc diễn ra trước thời gian? Vừa rồi người bị trùm trong bao tải chính là đứa trẻ xui xẻo kia?

Nếu là như vậy……

Tang Du ngừng cau mày, sau đó không rút ra dự mở cửa đi ra ngoài.