Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi

Chương 23: Đầu Thai 1

“Không sao, ta ở chỗ này chờ ngươi, nếu mười lăm phút sau ngươi không trở về thì ta sẽ thả bọn họ đi tìm ngươi”

“!!!Ngươi chờ một chút, ta lập tức trở về lấy tiền!”

Đinh Đại Lực sợ tới mức nhanh chóng chạy trở về, chỉ một lát sau đã trở lại đưa 300 văn tiền cho Kiều Như Nguyệt.

Kiều Như Nguyệt đếm một chút, phát hiện đúng 300 văn, không thiếu một văn liền cất tiền đi, túi tiền lập tức trở nên dày hơn không ít!

Kiều Như Nguyệt nhìn về phía Ngốc Nữu ở phía đối diện, Ngốc Nữu là nữ nhi của thôn trưởng, người cũng như tên, có chút ngốc, 12 năm trước bị người ta phát hiện chết ở trong sông.

Thôn trưởng cho rằng Ngốc Nữu không cẩn thận rơi vào trong sông chết đuối, cho nên trực tiếp an táng nàng ấy.

Hiện tại xem ra cái chết của Ngốc Nữu có bí mật.

Nếu không phải Kiều Như Nguyệt có thể nhìn thấy quỷ, chính mắt nhìn thấy Ngốc Nữu liếc mắt đưa tình với Đinh Đại Lực thì e là nàng cũng không biết Ngốc Nữu thích Đinh Đại Lưc!

Hơn nữa ai cũng không ngờ Ngốc Nữu và Đinh Đại Lực lại có chung một đứa con, nhưng bị sảy thai.

Lần đầu tiên Kiều Như Nguyệt vào Đinh gia đã phát hiện hai mẫu tử Ngốc Nữu đều không phải ác quỷ, hơn nữa còn đơn thuần hơn u hồn bình thường.

Nếu không bọn họ ở bên cạnh Đinh Đại Lực mười hai năm như vậy, Đinh Đại Lực chỉ không có con mà thôi, ngoài ra cũng không xảy ra vấn đề gì khác.

Là cái gì đột nhiên làm huyết anh kia xảy ra thay đổi lớn như vậy?

Kiều Như Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra, ngay lúc nàng chuẩn bị tiêu trừ oán khí của bọn họ ở trước mộ Ngốc Nữu thì bỗng nhiên phát hiện trên mộ của Ngốc Nữu rải đầy máu gà, trên mặt đất còn có một con gà mái đã tắt thở.

Kiều Như Nguyệt lập tức nhíu mày lại hỏi: “Đây là ngươi làm?”

Đinh Đại Lực gật đầu, cũng oán giận nói: “Rõ ràng ta nhìn thấy trên mộ nổi lên khói đen, vì sao bọn họ không bị đốt chết?”

Kiều Như Nguyệt trừng mắt liếc hắn ta một cái, đúng là tìm chết mà!

Máu gà mái dẫn hồn, cũng không thể trừ tà, chỉ làm quỷ hồn trong mộ tăng cao tu vi mà thôi, chẳng trách huyết anh kia lại thăng cấp.

Kiều Như Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, hiện tại nếu dùng cách cưỡng ép tiêu trừ oán khí của bọn họ thì chỉ sợ sẽ chọc giận huyết anh một lần nữa.

Kiều Như Nguyệt xoay chuyển ánh mắt, đè Đinh Đại Lực quỳ gối trước mộ Ngốc Nữu vang lên tiếng “đùng đùng”.

“!!!”

Đinh Đại Lực bị bắt dập đầu ba cái liên tiếp, mỗi khi muốn đứng dậy thì trên vai giống như có ngàn cân đè nặng vậy.

“Kiều…” Như Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy?

Đinh Đại Lực vừa mới nói được một chữ đã bị Kiều Như Nguyệt bịt kín miệng.

Đinh Đại Lực vô cùng tức giận, tại sao Kiều quả phụ lại có sức lực lớn như vậy?

Đè đầu của hắn ta làm hắn ta không thể nâng đầu lên được!

Ngay sau đó, hắn ta nghe được một trận tiếng khóc, một cơ thể lạnh lẽo ôm lấy hắn ta, khóc lóc kể lể:

“Đại Lực ca, huynh mau đứng lên đi, ta không trách huynh! Huynh mau đứng lên đi!!”

Trong lúc Ngốc Nữu nói chuyện, một luồng oán khí bay ra từ đỉnh đầu của nàng, cây trâm ngọc vội vàng hút vào.