Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi

Chương 22: Ba Trăm Văn Tiền

Đối phương máu chảy đầm đìa, thân thể tỏa ra ánh sáng màu xanh, đồng tử đen nhánh rất đáng sợ.

“A!!!”

Đinh Đại Lực lớn tiếng hét lên thảm thiết, sau đó nhắm mắt lại dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mà bơi về phía bờ sông.

Huyết anh vừa mới chuẩn bị biến ảo thành ảo cảnh càng đáng sợ hơn để hù chết Đinh Đại Lực, không ngờ người đã chạy mất.

Khi Đinh Đại Lực lên bờ, ngay lúc hắn ta cho rằng mình đã an toàn, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy một gương mặt làm hắn ta sợ hãi!

“Ngốc Nữu!!!”

Đinh Đại Lực sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn ta quay đầu lại, trên mặt sông, thứ giống đống máu thịt kia đang bay về hướng bên này.

“!!!”

Trái tim của Đinh Đại Lực nhảy lên tới cổ họng, sợ hãi đến mức trên mặt không còn một giọt máu.

Rõ ràng hắn ta đã dùng máu gà tưới lên ngôi mộ của Ngốc Nữu, phải đốt cháy quỷ hồn của Ngốc Nữu và đứa bé kia rồi mới đúng, sao bọn họ còn xuất hiện ở nơi này?

“Đại Lực ca, đó là con của chúng ta”

Một giọng nói quen thuộc làm hắn ta phiền chán vang lên ở trước mặt.

Đinh Đại Lực ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ngốc Nữu nhìn hắn ta với vẻ mặt dịu dàng vẫy tay với phía sau: “Con trai ngoan, lại đây, đây là cha con”

Đứa bé trừng đôi mắt đen nhánh nhìn Đinh Đại Lực, luyên thuyên không biết nói cái gì, thanh âm chói tai làm người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Ngốc Nữu từ ái vuốt ve đầu chảy máu đầm đìa của nó, lại một lần nữa kiên nhẫn giải thích: “Mặc kệ thế nào, dù sao hắn cũng là cha của con!”

Dưới sự kiên nhẫn an ủi của Ngốc Nữu, cuối cùng huyết anh kia cũng bình tĩnh trở lại, chỉ là oán hận trong mắt không hề suy giảm.

“Đại Lực ca, huynh xem con của chúng ta thật ngoan, thật đẹp~”

Đinh Đại Lực sợ tới mức rụt cổ lại, hận không thể vùi đầu vào trong đất.

Bỗng nhiên Đinh Đại Lực giống như thoáng nhìn thấy một người, tập trung nhìn vào, thế mà lại là Kiều Như Nguyệt!

Đinh Đại Lực giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vàng chạy về hướng Kiều Như Nguyệt, trốn ra phía sau Kiều Như Nguyệt nói:

“Kiều Như Nguyệt, không phải ngươi nói ngươi có thể giúp ta hay sao? Mau tiêu trừ bọn họ đi, ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa!!”

Cả người Đinh Đại Lực run lên, cất cao giọng nói để tăng thêm can đảm cho mình.

Huyết anh kia nghe được lời nói của hắn ta thì khoé mắt như muốn nứt ra, lập tức bay về phía hắn ta, Đinh Đại Lực sợ tới mức hồn phi phách tán, may mắn bị Kiều Như Nguyệt ngăn cản nên lúc này Đinh Đại Lực mới cảm thấy mình như đã sống lại.

Thấy Kiều Như Nguyệt có bản lĩnh đối phó với huyết anh kia, Đinh Đại Lực lập tức a dua nịnh hót Kiều Như Nguyệt:

“Kiều Như Nguyệt, ngươi thật tài giỏi, thật trẻ trung, thật xinh đẹp, không thể nhìn ra được là người đã sinh bốn đứa nhỏ…”

“Ta giúp ngươi tính phí, u hồn một trăm văn, còn thanh hồn kia 200 văn, tổng cộng 300 văn!” Kiều Như Nguyệt cắt ngang lời nói của hắn ta.

Nàng chỉ nhận tiền, nói một sọt lời dễ nghe thì có ích lợi gì chứ?

Có thể ăn được sao?

Mặc dù Đinh Đại Lực không hiểu cái gì gọi là u hồn, thanh hồn, nhưng 300 văn cũng không phải là con số nhỏ!

“... Trên người ta không mang theo tiền”

Đinh Đại Lực muốn chơi xấu.