Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi

Chương 20: Rải Máu Gà

Trong đầu lại vang lên lời nói của Kiều Như Nguyệt lúc ban ngày: “Bọn họ ở đây thì ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có con, trừ phi xin bọn họ tha thứ, tiêu trừ oán khí của bọn họ”

Vốn tưởng rằng là Ngốc Nữu nói chuyện của bọn họ cho Kiều quả phụ nên Kiều quả phụ cố tỏ ra huyền bí muốn lừa tiền.

Lúc này, Đinh Đại Lực đột nhiên cảm thấy Ngốc Nữu và đứa bé kia thật sự tồn tại trên đời này, cho nên hắn ta và Hứa Đào Hồng mới nhiều năm không có con như vậy!

Đinh Đại Lực nhìn thoáng qua Hứa thị, vừa lúc Hứa thị trở mình, cổ áo ngắn vải thô tụt xuống, lộ ra mấy vết dâu tây mới mẻ ở bên trong.

Sắc trời quá mờ nên Đinh Đại Lực không thấy được, chỉ lo tự mình xuống giường đi đến sân.

Nghe nói máu gà có thể trừ tà, hắn lập tức bắt một con gà mái từ trong ổ gà!

“Cục tác…”

Đêm hôm khuya khoắt, gà mái đang ngủ ngon giấc thì đột nhiên bị kéo ra, mới vừa phát ra một tiếng kêu, không ngờ lại bị người ta bịt kín miệng.

Vừa đến giờ Tý, trong khoảnh khắc chuyển giao giữa ngày mới và ngày cũ, thời gian này đúng là khoảng thời gian âm khí nặng nhất trong ngày, Đinh Đại Lực cầm dao phay đi đến trước một ngôi mộ, sau đó cắt một nhát dao vào cổ gà mái!

Ngay sau đó, hắn ta rải máu gà xung quanh ngôi mộ, lại rải đầy phần mộ mãi cho đến khi cuối cùng không có một giọt máu nào nhỏ xuống mới thôi.

Dựa vào ánh trăng, Đinh Đại Lực mơ hồ giống như nhìn thấy có khí đen tỏa ra từ ngôi mộ, giống như làn khói đen.

Đinh Đại Lực thấy không rõ lắm, cho rằng âm hồn của Ngốc Nữu và đứa bé kia đã bị tiêu diệt, thầm nghĩ quả nhiên máu gà có thể trừ tà.

Trong mắt Đinh Đại Lực hiện lên một tia khoái chí, đắc ý dào dạt nói: “Đốt đi, đốt đi, đốt sạch quỷ hồn của hai người Ngốc Nữu, không bao giờ có thể tới quấn lấy ông đây, ông đây muốn sinh ba người con trai!”

Nhìn khói đen biến mất, cả người Đinh Đại Lực vui vẻ hơn rất nhiều, thầm nghĩ trở về lại cùng Hứa thị cày cấy một hồi ~

Nhưng mà vừa xoay người lại liền nhìn thấy một đám giống như máu thịt bay ở trước mặt, hắn ta còn chưa kịp nhìn kỹ là thứ gì thì một làn khói đã thổi vào mắt hắn ta.

Đinh Đại Lực chớp đôi mắt, lúc mở mắt ra trở lại liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi có dáng người đẫy đà mặc quần áo hở hang đứng ở trước mặt hắn ta.

“Hì hì ~ nữ nhân thật xinh đẹp!”

Hai mắt Đinh Đại Lực lộ ra ánh sáng da^ʍ tà, cười ngây ngô nói.

“Đại lực, mau tới đuổi theo nô gia đi, đuổi được nô gia thì ngươi muốn làm gì cũng được~”

Dứt lời, nữ tử ném khăn về phía Đinh Đại Lực, sau đó cười duyên một tiếng vặn vẹo vòng eo rời đi.

Đinh Đại Lực ngửi khăn tay một hơi thật sâu, thơm quá!

“Đồ đĩ, ông tới đây!”

Đinh Đại Lực nhét khăn tay vào trong lòng ngực, chạy về hướng nữ tử, đáy lòng nhộn nhạo, hoàn toàn không hề nhận ra cả người đã đi vào sông, càng đi càng sâu…

Lần đầu tiên Kiều Như Nguyệt ngủ giường ván gỗ, bên trên trải một lớp chiếu, vừa cứng vừa châm chích người.

Vất vả lắm mới ngủ được, lại bị cây trâm ngọc trong lòng ngực đánh thức.

Thứ này vô cùng hưng phấn, Kiều Như Nguyệt hận không thể bóp nát nó!

Không ngờ vừa mở mắt ra thì Kiều Như Nguyệt lập tức sửng sốt, trong thôn có một u hồn tấn giai thành thanh hồn?

Chẳng trách thứ này lại hưng phấn như vậy.