Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi

Chương 19: Kích Động

Kiều Hiểu Khê cúi đầu, cả người kích động đến mức hai vai hơi run rẩy.

Vương Nhị Cẩu đau lòng mà vỗ lưng cô bé, an ủi nói: “Hiểu Khê, ngươi đừng khóc, về sau ngươi có chuyện gì khó xử thì đến tìm ta! Ai dám bắt nạt ngươi, Vương Nhị Cẩu ta sẽ đánh người đó!”

“Ừm! Cảm ơn ngươi, Nhị Cẩu ca~”

Kiều Hiểu Khê gật đầu thật mạnh, lau nước mắt không tồn tại, sau đó ngửa đầu lên lộ vẻ vô cùng biết ơn nhìn Vương Nhị Cẩu.

Trong phòng bếp, Kiều Như Nguyệt múc nước ấm vào thùng gỗ, trong đầu liên tiếp vang lên hai tiếng thông báo giá trị phản nghịch giảm xuống.

【 Tinh, giá trị phản nghịch của Kiều Hiểu Khê -20%, tổng giá trị phản nghịch là 75%, khen thưởng 20 điểm công đức 】

【 Tinh, giá trị phản nghịch của Kiều Hiểu Khê -20%, tổng giá trị phản nghịch là 55%, khen thưởng 20 điểm công đức】

Kiều Như Nguyệt: “???”

Nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Kiều Hiểu Khê tươi cười rạng rỡ đi về hướng mình.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy đứa nhỏ này vui vẻ như vậy!

Đứa nhỏ này đang cười ngây ngô cái gì?

“Hiểu Khê, tới tắm rửa, nương đã pha thêm một chút nước lạnh cho con rồi”



Hôm nay Kiều Như Nguyệt chuộc Kiều Hiểu Khê trở về, còn hầm thịt cho Kiều Hiểu Khê ăn nhanh chóng được lan truyền khắp toàn thôn Toàn Âm, sau khi mọi người ăn xong liền nói đến chuyện khác thường này.

Nhà cũ Kiều gia cũng nói đến chuyện này.

Buổi tối, ở đại phòng.

Hàng bà tử nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, bà ta xô đẩy người bên gối một chút:

“Phong Thu, ngươi nói tại sao nha đầu Như Nguyệt kia lại đột nhiên chuộc Hiểu Khê trở về? Còn hầm thịt cho Hiểu Khê? Ngươi nói xem có phải nàng biết mình sắp chết rồi cho nên lương tâm đột nhiên trỗi dậy không?”

Được bà ta nhắc nhở như vậy, Kiều Phong Thu đột nhiên nhớ tới lời nói của thầy bói năm xưa.

“Có phải ngày mai là ngày mùng 8 tháng 5 không? Ngày mai Như Nguyệt sẽ tròn 25 tuổi?” Kiều Phong Thu hỏi.

Nếu là như vậy, vậy thì ngày mai nha đầu Như Nguyệt sẽ chết!

Hàng bà tử mở miệng nói: “Sáng mai ta qua nhà Như Nguyệt xem thử thế nào, nếu Như Nguyệt thật sự chết, vậy lấy bốn gian phòng kia cho Hữu Kim, cũng có bạc dùng cho thằng bé thành thân”

“Được!”

Năm nay Hữu Kim đã mười lăm tuổi, cũng lên cưới vợ, Hữu Ngân đã mười bốn tuổi, cũng nên thu xếp dần.

Nhưng ở tam phòng của nhà cũ Kiều gia, mấy đứa con trai đều đã cưới vợ sinh cháu trai, hiện tại các cháu trai cũng sắp thành thân, làm gì còn chỗ ở?

Không có phòng ở thì có cô nương nhà ai bằng lòng gả chứ?

Nếu xây thêm hai gian phòng nữa thì sẽ tốn không ít tiền, mà bốn gian phòng của Như Nguyệt lại là đồ có sẵn!

Ban đêm, Kiều Hiểu Khê nằm trên giường, hai con mắt mở to giống như chuông đồng, khoé miệng điên cuồng nhếch lên.

Lần đầu tiên cô bé ngủ một mình trên một cái giường, hơn nữa ngày mai bốn gian phòng này sẽ thuộc về cô bé!

Mãi cho đến nửa đêm, sự kích động của Kiều Hiểu Khê mới biến mất, tuy đã buồn ngủ tới mắt nhắm tịt lại, nhưng khóe môi vẫn còn cong lên như cũ.

Đêm nay rất nhiều người không ngủ, có rất nhiều người kích động, cũng có rất nhiều người sợ hãi.

Rõ ràng là mùa hè nhưng Đinh Đại Lực nằm ở trên giường lại cảm thấy giống như nằm trên tuyết, càng ngày càng lạnh.